Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 77: Con mẹ nó, ngươi là cái quái gì vậy? (1)

Hành động đột ngột của Bành Anh khiến những người xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy lo lắng, mặc niệm cho Yêu Linh Nhi.

“Keng!”

Tuy nhiên, mọi người đều không thể ngờ đến, cùng với tiếng vang đó, thanh trường kiếm trong tay Bành Anh rơi xuống, sau đó liền xuống chìm dưới lòng sông.

“Cái gì?”

Tất cả những người chứng kiến đều không tin vào mắt mình.

Bởi vì bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy trường kiếm của Bành Anh rơi xuống lòng sông rồi.

Sắc mặt Bành Anh giống như nhìn thấy quỷ, nàng ta sợ hãi nhìn Yêu Linh Nhi.

Người ngoài nhìn vào có thể không hiểu, nhưng nàng ta là người trong cuộc thì hiểu rất rõ. Yêu Linh Nhi chỉ dùng ngón tay búng nhẹ vào trường kiếm của nàng ta, đạo lực được truyền đến quá mạnh mẽ khiến nàng ta đánh rơi thanh trường kiếm.

Thậm chí đến lúc này cánh tay Bành Anh vẫn còn đang run.

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi…”

Nhìn Yêu Linh Nhi, sắc mặt Bành Anh trắng bệch, chân nàng ta không tự chủ mà lùi dần về phía sau.

“Ta cái gì mà ta?”

Yêu Linh Nhi nheo mắt lại, bước từng bước về phía Bành Anh, giọng nói âm trầm: “Một Võ Giả cửu trọng nhỏ nhoi như ngươi, lấy đâu ra dũng khí mà ngang ngược như vậy?”

Khi Yêu Linh Nhi vừa cất giọng, trên người nàng cũng toả ra áp bức bao phủ lấy cả người Bành Anh.

Bành Anh cảm nhận được sự áp bức trên người Yêu Linh Nhi liền sợ hãi lùi về sau. Sự hoảng loạn đã lan ra toàn thân thể Bành Anh, sự kiêu ngạo vừa nãy đã biến mất không dấu vết, thay vào đó chỉ còn sự run rẩy sợ hãi.

Nàng càng nghĩ càng không hiểu tại sao Yêu Linh Nhi rõ ràng là một tu sĩ lại phải cúi đầu trước một kẻ yếu ớt như Dịch Phong, hơn nữa lại còn rất hâm mộ hắn, luôn miệng gọi tiên sinh.

“Ngươi cảm thấy một Võ Giả cửu trọng như ngươi cũng xứng với danh xưng tu luyện giả sao?” Lúc này, Yêu Linh Nhi không ngừng ép hỏi, xoáy đúng vào trọng điểm.

“Ngươi xứng sao?”

Sắc mặt Bành Anh cực kì khó coi, ngậm chặt môi không hé nửa lời.

“Ta đang hỏi ngươi đấy!”

Yêu Linh Nhi tiếp tục ép hỏi.

Nàng vừa nói xong thì lập tức tát Bành Anh một cái.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Yêu Linh Nhi nói xong liền cho Bành Anh thêm một bạt tai nữa, tiếp tục hỏi: “Nói, với một tu vi đó ngươi cũng xứng làm tu luyện giả à?”

“Không…”

Bành Anh ấp a ấp úng, trên gương mặt vẫn lộ rõ sự không cam lòng.

“Không cái gì?”

Yêu Linh Nhi tiếp tục hỏi đồng thời tát Bành Anh thêm cái nữa.

Một lúc sau, gương mặt Bành Anh vừa đỏ vừa sưng, trông cực giống một cái đầu heo, tủi thân khóc không thành tiếng.

Với cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh bao gồm cả Dịch Phong đều trợn mắt há mồm sững sờ.

Nữ nhân này ra tay cũng ác thật đấy…

Bành Anh thấy Yêu Linh Nhi nâng tay chuẩn bị tát tiếp, mắt đẫm lệ không cam lòng nói: “Không, ta không xứng…”

“Hừm, vậy mau cút cho khuất mắt ta!”

Yêu Linh Nhi khinh thường, cười lạnh một tiếng, quyết định tát Bành Anh thêm cái nữa.

“A!”

Chỉ nghe thấy một tiếng thét đau đớn, cơ thể Bành Anh lộn vài vòng trên không rồi đáp mạnh xuống lòng sông.

Không thèm nhìn Bành Anh thêm một giây, Yêu Linh Nhi quay người lại nhìn về phía Dịch Phong, trên gương mặt hoá thành phong tình vạn chủng.

“Bái kiến tiên sinh.”

Nàng nhẹ nhàng nói, đồng thời thi lễ với Dịch Phong.

“Đa tạ cô nương tương trợ.” Dịch Phong nhẹ nhàng đáp.

“Tiên sinh, ngươi không cần khách khí.” Yêu Linh Nhi nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ tiên sinh cũng không biết ta là ai, ta là…”

Thế nhưng, nàng mới nói được nửa câu thì Dịch Phong đã cười cười ngắt lời nàng và nói: “Đâu cần phiền phức như vậy, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

“Từng gặp nhau rồi?”

Nghe vậy, cả người Yêu Linh Nhi run lên.

Nàng sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì. Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận thực sự của nàng rồi?

Vậy là lần trước hắn đã nhìn ra lớp dịch dung của nàng rồi?

Toàn thân Yêu Linh Nhi toát một lớp một hôi lạnh.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng giải thích: “Tiên sinh, thật ngại quá, trước đây ta là vì…”

“Không cần nói đến nữa, cũng chẳng có gì to tát.”

Dịch Phong phẩy tay rồi cười nói, vừa nãy quả thực hắn đã nhìn thấy Yêu Linh Nhi, cũng không phải không nhìn thấy Yêu Linh Nhi giả vờ ngã trước mặt hắn.

Sở dĩ không đỡ nàng, một phần là vì không quen biết, phần còn lại là vì một mỹ nhân yêu kiều bỗng hành động như vậy thì ắt hẳn là có mục đích.

Nhưng xem ra hắn đã trách lầm nàng rồi, hoá ra là do nàng hâm mộ hắn mà thôi.

Người hâm mộ mà, đương nhiên là sùng bái thần tượng rồi. Người ta yểu điệu như vậy cũng là muốn khiến hắn chú ý, nhìn thấy dáng vẽ của nàng vừa lo lắng vừa ngại ngùng như vậy, Dịch Phong mới đúng lúc ngắt lời nàng.

Dù sao thì nữ nhân cũng dễ ngại ngùng, nhìn thấu mà không nói ra mới chính là thượng sách.

Chỉ là, ài, chỉ trách cái dung mạo với tài năng chết tiệt này của ta…

Nghe thấy Dịch Phong nói như vậy, Yêu Linh Nhi vô thức đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhõm thở một hơi.

Trong lòng không nhịn được cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận