Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 279: Đại nhân vật đã đến Ninh Sa (2)

“Từ lâu đã nghe nói tới vị cao thủ này, giết chết bán Thánh Giang Vũ chỉ bằng một đòn, thực lực kinh khủng như vậy, người ta đồn rằng các tông môn khác còn có được không ít cơ duyên, mà lần này hắn tới, những tông môn khác cũng đã có động tĩnh rồi.” Một vị trưởng lão bước ra nói: “Cho nên chúng ta đã bỏ lỡ cơ duyên ở thành Bình Giang một lần rồi, lần này nhất định không được bỏ lỡ.”
“Tốt!”
Những người khác cũng rối rít đồng ý.
“Được!”
“Vậy chư vị theo ta xuất quan, đi gặp vị cao nhân phong thái tuyệt thế này, dù là cơ duyên không thành, có lẽ có thể cùng cao nhân xây dựng chút quan hệ, bất kẻ như thế nào thì cũng đều là trăm lợi không hại!”
Dương Thiên Vũ lập tức đưa ra quyết định cuối cùng, dẫn cao thủ trong tông môn chạy tới biên giới Ninh Sa.
...
Biên giới Ninh Sa.
Sau một đêm nghỉ dưỡng sức, mọi người mới giải tỏa không ít mệt nhọc, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Có điều, nữ tử áo xanh ngồi xếp bằng tại chỗ, điều tức thương thế bản thân.
Mặc dù ngày đó vận khí tốt, tránh được một kiếp, nhưng nữ tử áo xanh cũng vì vậy thương thế càng then nghiêm trọng, rất lâu không thấy chuyển biến tốt.
“Khụ, Lý Nhất Hàm cô nương, tại sao vết thương của ngươi vẫn không khá hơn?”
Dịch Phong thu dọn xong bọc hành lý, nhìn nữ tử áo xanh đang ngồi xếp bằng nói: “Theo ta thấy, đây là ngoại thương, phải xử lý xong ngoại thương trước, sau đó mới điều tức được!”
“Tiên sinh nói đúng.”
Lão Vương cũng ở một bên đồng ý nói.
Nhưng mà, Lý Nhất Hàm mở mắt, lắc đầu nói: ” Ý tốt của các ngươi ta nhận, nhưng thương thế của ta... bỏ đi, những người phàm tục các ngươi không hiểu được.”
“Hầy…”
Lão Vương thần sắc khó coi, gật đầu đáp lại: ” Đúng, chúng ta không hiểu, tiên sinh lại càng không hiểu...”
“Đi thôi!”
Không lâu sau, Lý Nhất Hàm mới điều tức đứng dậy, mọi người lại bắt đầu cuộc hành trình một lần nữa.
“Nơi này, làm sao đột nhiên trở nên náo nhiệt như vậy?”
Mới vừa đi không xa, liền liên tục phát hiện có tu sĩ lướt qua, thậm chí giữa không trung còn có năng lượng cao bay qua khiến cho những người không biết còn tưởng rằng ở đây đang diễn ra một sự kiện lớn.
Nhưng mà, nơi này chỉ là là biên giới Ninh Sa.
Bình thường có ít người, cảnh tượng như vậy hiển nhiên rất kỳ lạ.
Mang theo lòng cảnh giác, Lý Nhất Hàm lao ra ngoài, sau khi tìm một tu sĩ hỏi thăm, mới trở lại xe ngựa.
“Nghe ngóng được rồi.”
Lý Nhất Hàm hít một hơi sâu, nói.
Nghe vậy, đám người Dịch Phong và Vương lão đầu nhìn qua.
“Gần đây trong phạm vi Ninh Sa, một nhân vật tuyệt thế đã đến, những tu sĩ mà các ngươi nhìn thấy này, chẳng qua chỉ là một phần nổi của tảng băng.”
“Trừ cái này ra, người của Phong Vân Cốc, Thiên Kiếm Môn, Ngự Kiếm Tông, Ma âm Tông, Xuy Tuyết sơn trang cũng sẽ chạy tới, dĩ nhiên mục đích của những người này, tất cả cũng là vì nghênh đón hắn, hoặc là là muốn thiết lập quan hệ với hắn.”
Lý Nhất Hàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Cho nên ta không thể không nghiêm túc cảnh cáo các ngươi, tốt nhất không nên chạy loạn khắp nơi, cũng đừng gây chuyện, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn ngồi trong đoàn xe là được.”
“Bởi vì hôm nay, dưới tình huống cao thủ nhiều như mây, đừng nói là mấy người phàm nho nhỏ các ngươi, cho dù là thực lực Võ Vương như ta, căn bản thực lực cũng không đủ, nhỡ đâu đụng phải cao thủ nào đó, vậy thì không ai có thể cứu được các ngươi!”
Nghe vậy.
Dịch Phong nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Kiểu người như vậy quả thực quá trâu bò.
Vì vậy, hắn liền tò mò vội vàng hỏi: “Lý cô nương, xin hỏi vị này là ai lại có thể có sức lực kinh người như vậy?”
“Ta nghe được truyền thuyết của bọn họ, hắn chí ít cũng đã là một cao thủ Võ Đế, bởi vì có người đã nhìn thấy hắn có thể nhẹ nhàng giết một bán Đế!” Trong lòng Lý Nhất Hàm vẫn còn đang sợ hãi liền nói, trong lòng cũng muốn bản thân có thể trở thành người như vậy.
“À!”
“Thật tốt nếu như ta cũng có thể trở thành một kẻ có sức lực mạnh mẽ như vậy!”
Dịch Phong cảm khái không thôi.
Đáng tiếc là hệ thống không thèm phấn đấu!
“Ngươi?”
Lý Nhất Hàm liếc nhìn Dịch Phong một cái rồi lắc lắc đầu: “Không phải là ta định xem thường ngươi, nhưng cho dù ngươi có chăm chỉ tu luyện thêm mười đời nữa cũng chẳng thể đạt được cảnh giới như vậy, cho nên ngươi vẫn cứ an phận làm phàm nhân đi thôi, nhân vật vậy như vậy không phải là người mà ta với ngươi có thể suy xét, vả lại, ta với người cũng không phải người cùng thế giới.”
Lão Vương ở bên cạnh nghe vậy, mí mắt cũng giật giật mấy cái.
Hắn lắc lắc đầu.
Không biết đến lúc mà cô nương nhỏ nhắn này biết được sự thật thì sẽ sợ đến mức nào nữa đây.
Cũng may tiên sinh là người rộng lượng không thèm chấp nhặt với lũ hậu bối ngu ngốc này.
Đoạn đường đi đến Ninh Sa này quả thực không hề dễ dàng.
Không phải đi bộ nhiều nhưng cũng chòng chành sóc nảy cả ngày trời khiến cái thân này mệt gần chết.
“À phải rồi, vậy rốt cuộc là các ngươi muốn đến nơi nào của Ninh Sa?” Ban đêm, sau khi dựng xong trại, Lý Nhất Hàm liền hỏi Dịch Phong.
“Đồ nhi, đi đâu nhỉ?”
Dịch Phong hỏi.
“À… đến Vân gia ở Hạ Giang.”
Chung Thanh gãi đầu gãi tai rồi nói.
“Hạ Giang?”
Lý Nhất Hàm cau mày rồi lắc đầu nói: “Mấy kẻ phàm nhân tục tử các ngươi đúng là không sợ chết, từ Bình Nam thành đến Ninh Sa cũng thôi đi, còn muốn đi đến Hạ Giang của Ninh Sa?”
“Có vấn đề gì sao?” Dịch Phong thấy khó hiểu liền hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận