Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 244: Chùi một cái đã chùi sạch lai lịch của tông môn

Mọi người ai nấy đều lập tức hóa đá!
Nhất là khi nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành ở trên tay Dịch Phong xé làm đôi lại còn bị vò thành một cục, trong lòng họ đau như rỉ máu.
Giá trị của bức tranh kỳ lần có thể so sánh với đế phẩm, nếu mà nó ở ngoài, không biết có bao nhiêu người tu luyện liều mạng chiếm lấy.
Vậy mà một bức tranh quý giá như vậy, bị người này xé làm đôi.
Rách rồi!
Mà hắn ta làm vậy chỉ vì bụng hắn khó chịu, dùng nó làm giấy vệ sinh.
Nói thẳng ra là dùng một bức tranh thuộc hàng đế phẩm chỉ dùng để chùi mông…
Quả thật là phí của giời!
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, thì phát hiện phía sau, tờ giấy Tuyên vừa rồi, còn có một xấp.
“Ta, chúng ta có thể xem không?” Đệ Nhất Trường Không lắp bắp nói.
“Có lẽ được, lúc tiên sinh đi có bảo chúng ta có thể xem thoải mái.” Vân Tiên Khuyết căng thẳng nói.
Ngay khi giọng hắn vừa dứt, cả đám xông đến bên cạnh tập giấy Tuyên Thành.
Cầm lên một tờ, trên đó có vẽ một bức tranh sông núi.
Mọi người lập tức bị thu hút vào, có cảm giác cản người đắm chìm trong đó, điều làm cho họ kinh ngạc hơn là bức tranh này mang lại ý cảnh mạnh mẽ, nhìn thoáng qua dường như họ có thể thu được không ít, nếu treo nó ở trên tường nhà, e rằng sẽ có được những lợi ích khó có thể đạt được.
Cầm một tấm giấy Tuyên Thành khác lên, trên đó có vẽ một con thần thú Huyền Vũ.
Nhìn qua thôi.
Đã khiến họ cảm nhận được một áp lực nặng nề, có thể so sánh với bức họa kỳ lân.
Lại cầm lên một tấm khác, trên đó viết bốn hàng chữ lớn.
Tay nắm mặt trời ngắt vì sao!
Thế gian nào có ai như ta!
Đạp lên trời xanh phá vũ trụ!
Muôn thuở chỉ có một mình ta!
Đọc xong bốn dòng chữ này, mọi người đều kinh ngạc, như thế nhìn thấy được chân dung của kẻ bất khả chiến bại, coi thường trời đất…
Đây…
Lẽ nào đây thật sự là vị đó viết sao?
Cầm những tờ giấy Tuyên Thành khác lên, không có tấm nào không có giá trị hết, tấm nào cũng không hề kém cạnh bức kỳ lân trước đó.
Chậc chậc!
Mọi người đều rất ngỡ ngàng.
Nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt nhau.
Khắp nơi ở trong võ quán này đều là bảo vật, rõ ràng là người của môn phái lớn, nhưng họ lại cảm thấy mình giống như nhà quê lên phố, được mở mang tầm mắt.
Mà so sánh một chút, bảo vật mà bọn họ vẫn luôn tự hào, ở trong võ quán này, thì được tính là gì chứ?
“Các vị, đợi lâu rồi.”
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Dịch Phong vừa mới rửa tay xong, cười cười đi đến, dưới ánh mắt chữ A mồm chữ O của bọn họ, hắn cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành lau tay.
Nhìn thấy giấy Tuyên Thành bị chà xát, sau đó bị Dịch Phong thản nhiên ném vào thùng rác, tim ai cũng đập liên hồi.
Đau tim quá.
“Tiên sinh, giấy đó của người…?”
Thư Cầm Họa không kìm lòng được hỏi.
“À, giấy này, chỉ là loại giấy Tuyên Thành bình thường thôi, trước đây ta dùng nó để luyện chữ, luyện vẽ, bây giờ luyện xong rồi, nghĩ vứt đi cũng phí, nên giữ lại làm giấy vệ sinh, hoặc giấy lau tay hay lau bàn gì đó.” Dịch Phong cười cười giải thích.
Nghe xong, tìm của ai cũng đập thình thịch.
Nói cách khác, người này mỗi lần đi vệ sinh, rồi lau tay, thì phải dùng hai tờ giấy Tuyên Thành đáng giá bằng đế phẩm này?
Phong cách quái gì thế này?
Cho dù bọn họ đều là người của những đại tông môn ở Ninh Sa, những thứ cất giữ bên trong e rằng chỉ bằng giá trị của hai tờ giấy Tuyên.
Nói cách khác, khi người này đi vệ sinh, chính là chùi sạch lai lịch môn phái của bọn họ.
Ôi trời!
Kinh ngạc hết lần này đến lần khác, bọn họ thấy mụ mị hết cả người rồi.
“À, đệ tử à, trong nhà còn sợi cay không, mang giúp ta một đĩa lên đây.”
Dịch Phong nói vọng ra.
Không lâu sau, Chung Thanh mang lên một đĩa sợi cay.
Nhìn thấy Chung Thanh, ai nấy đột nhiên đổ dồn ánh nhìn vào hắn.
Vì khi Chung Thanh bước ra ngoài, bọn họ cảm thấy máu trong người như ngừng lại, dường như huyết mạch của người này áp chế bọn họ.
Đồng thời trong cơ thể của hắn, có một nguồn năng lượng khổng lồ.
Mặc dù không thể thấy được tu vi của người này, nhưng chắc chắn rất đáng sợ!
Ít nhất cũng là một Võ Thánh.
Hoặc là Võ Đế.
“Quên mất không giới thiệu, đây là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của ta, trông còn khá non nớt, nhưng đã 16 tuổi rồi.” Dịch Phong vừa cười vừa giới thiệu.
Đã, 16 tuổi? !
Mọi người đều trợn tròn mắt, con mẹ nó cái gì gọi là đã 16 tuổi rồi!
16 tuổi đã có tu vi như này, khiến cho cái gọi là con cưng của trời như Đệ Ngũ Trương Không cảm thấy khô héo.
Mẹ nó, 16 tuổi nhà người ta đã lợi hại như này, so với sánh với bọn họ thì chắc bọn họ chỉ là quả trứng thôi.
Quả nhiên.
Không hổ danh là đệ tử của vị này.
“Nào nào nào, ăn chút gì đi, cũng không có gì tốt để tiếp đãi, đây chỉ là chút đồ ăn vặt tự làm, mọi người thử đi.” Dịch Phong đưa tay ra vừa cười vừa mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận