Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 74: Ghi hận trong lòng

Nhưng…

Trong đám người chen chúc, lại có hai ánh mắt luôn nhìn hắn chăm chú từ đầu đến cuối.

Một người là Yêu Linh Nhi.

Một người khác là Mao Doãn Nhi.

Cuối cùng, Yêu Linh Nhi hít sâu một hơi, đi về phía Dịch Phong.

“Ai da!”

Vừa tiếp cận Dịch Phong, Yêu Linh Nhi liền lảo đảo một cái.

Nhưng Dịch Phong lại chưa từng nhìn nàng dù chỉ một lần, trực tiếp đi qua bên cạnh nàng. Cứ như vậy, Yêu Linh Nhi ngã một cái vô ích!

“Cô nương, ngươi không sao chứ?”

“Cô nương, ngươi sao rồi?”

Trong lúc nhất thời, nhìn thấy Yêu Linh Nhi, một vưu vật tuyệt sắc như thế ngã nhào trên đất, vô số văn nhân chen chúc nhau đến muốn đỡ Yêu Linh Nhi dậy, truyền sự lo lắng dịu dàng đến cho Yêu Linh Nhi.

“Cút đi.”

Yêu Linh Nhi sầm mặt lại.

Những người phàm nhân này như giun dế, căn bản không xứng tiếp xúc với nàng.

Nhưng hắn, vì sao hắn lại coi như không thấy mình?

Chẳng lẽ mình thật sự không thể nào khiến hắn chú ý hay sao?

Bên trong đôi mắt của Yêu Linh Nhi, vô ý thức xuất hiện một vệt sầu lo.

“Tiên sinh, chào ngươi.”

Mà ngay lúc này, Mao Doãn Nhi đúng lúc đi về phía Dịch Phong, mặt đỏ bừng xinh đẹp, chào hỏi với Dịch Phong.

“Là ngươi...”

Dù sao Dịch Phong cũng đã gặp Mao Doãn Nhi, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.

Nhìn thấy Mao Doãn Nhi, hắn liền nhớ đến cha của Mao Doãn Nhi, Mao Lâm. Nhục nhã ngày đó, hắn vẫn chưa từng quên, cho nên Dịch Phong chỉ đơn giản lên tiếng chào rồi đi thoáng qua nàng.

Trong lúc nhất thời, một mình Mao Doãn Nhi bị bỏ lại đứng nguyên tại chỗ, âm thầm đau lòng.

“Một người phàm nho nhỏ như ngươi, sao có thể được tiên sinh chú ý đến chứ, thật là buồn cười.” Đúng lúc này, Yêu Linh Nhi đi đến bên cạnh Mao Doãn Nhi, nói lạnh như băng.

“Ngươi lại là ai?” Mao Doãn Nhi nhíu mày, nàng cảm nhận được nguy cơ tuyệt đối trên người nữ nhân này, nhất là dáng người uyển chuyển như rắn nước của nàng khiến cho nàng có cảm giác rất lớn.

“Ta ư?”

Yêu Linh Nhi cười lạnh một tiếng.

“Ta là nhân vật ngươi không thể với tới, muốn hấp dẫn tiên sinh, ngươi còn không xứng đâu!”

Yêu Linh Nhi trào phúng một tiếng, liền nhìn chăm chú bóng lưng Dịch Phong, tiếp tục đuổi theo.

Mao Doãn Nhi âm thầm cắn răng, cho dù tư sắc của nữ nhân này khiến nàng cảm thấy uy hiếp tuyệt đối, nhưng nàng suy nghĩ kỹ lại một chút thì thấy mình cũng không kém cạnh gì.

Không nhịn được nữa, Mao Doãn Nhi không muốn chịu thua nên cũng chạy về phía Dịch Phong.

“Dịch Phong.”

Đang đi xuyên qua trong đám người, quan sát từng câu thơ mà văn nhân dị giới viết ra, Dịch Phong chợt nghe thấy có người gọi hắn.

Quay đầu, gương mặt hắn lập tức lộ ra vẻ phức tạp.

Người gọi hắn lại chính là Bành Anh.

“Ta không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở đây.”

Bành Anh lạnh lùng nói, thái độ không hề giống lúc trước, dường như bên trong giọng nói chuyện còn mang theo tràn đầy căm hận.

“Đúng vậy, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

Dịch Phong cảm thấy phức tạp.

Hắn không phải là một người vô tình, nhưng cũng không phải người có trái tim thánh mẫu.

Ngày đó Bành Anh nhẫn tâm rời đi, mặc dù Dịch Phong đau lòng, nhưng hắn cũng dứt khoát, trực tiếp gạch bỏ Bành Anh ra khỏi lòng mình.

Đối với nữ nhân này, hắn đã không còn chút dao động nào từ lâu rồi.

“Dịch Phong, ta đã hỏi thăm rồi, đừng tưởng rằng ngươi viết ra một cuốn sách không tệ, khiến Lạc Lan Tuyết của Thanh Sơn Môn che chở ngươi thì thế nào chứ. Ngươi phải hiểu được, chung quy ngươi chỉ là một người phàm.” Bành Anh không khách khí giễu cợt nói: “Mặc dù ta bị Thanh Sơn Môn trục xuất khỏi sơn môn, nhưng Vũ Kiệt ca ca đã gửi thư cho ta, không bao lâu nữa ta sẽ lại trở về Thanh Sơn Môn.”

“Trong mắt ta, cuối cùng ngươi chỉ là một người phàm nhân, là một con kiến hôi.”

Bành Anh lạnh lùng trào phúng.

Đối với chuyện ngày đó, nàng ghi hận trong lòng, nhất là chuyện bị trục xuất khỏi Thanh Sơn Môn, nàng càng khó mà buông được.

“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.”

Dịch Phong không muốn nói thêm một câu nào với nàng hết nên trực tiếp đi ngang qua nàng.

“Dừng lại.”

“Ngày đó ngươi khiến ta gặp nhục nhã lớn như thế, bây giờ lại muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?” Bành Anh lạnh lùng nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Dịch Phong nhướng mày.

“Ta không muốn thế nào.” Bành Anh lạnh lùng trào phúng nói: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ngươi mãi mãi cũng chỉ là một kẻ rác rưởi sinh hoạt ở tầng thấp nhất, mà ta là đệ tử của Thanh Sơn Môn, là người tu luyện, ngươi mãi mãi không xứng với ta.”

Đối thoại giữa Dịch Phong và Bành Anh, lập tức khiến không ít người chú ý.

Bất cứ ai cũng không thể rời được hóng chuyện.

“Loại giun dế như ngươi, cả một đời đều chỉ xứng trông coi võ quán rách nát kia của ngươi mà thôi. Sinh hoạt ở tầng thấp nhất, thậm chí còn không có nữ nhân nào coi trọng.”

Từng câu từng chữ của Bành Anh tràn đầy trào phúng.

Tất cả lời này, đều là sự đáp trả của nàng vì vũ nhục mình chịu đựng ở thương hội Bảo Phong ngày đó.

“Chát!”

Nhưng nàng vừa mới lên tiếng, một bàn tay lập tức tát xuống khuôn mặt của nàng.

Người đánh nàng chính là Mao Doãn Nhi.

Nghe thấy Bành Anh nhục nhã người trong lòng nàng sùng bái như thế, nàng thực sự không nhịn được mà đứng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận