Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2054: Yêu quái đột kích (1)

“Ta đã thủ giữ ở bên cạnh hồ yên tĩnh này mấy ngày, vẫn luôn ôm ây đợi thỏ, không ngờ được lại quấy rầy sự yên tĩnh của tiền bối, đúng thật là hoảng sợ…”
Mấy câu nói cũng rất có vần điệu cổ xưa, lý do cũng nói rất rõ ràng, dù sao cũng là người tu đạo, cuối cùng cũng là có chút khác biệt với người dân bình thường của Lam Tinh.
Loại tư thế này, đã được định trước là đi đến nơi nào sẽ là tiêu điểm của nơi đó.
Trong đáy mắt Từ Dung lộ ra vẻ sững sờ, đột nhiên nhìn đến bộ dáng của lão giả, kinh ngạc lên tiếng!
“Ngọc Hành Chân Nhân?!”
“Ngài chính là chủ nhân của núi Côn Luân trong truyền thuyết, một trong năm tổ sư của Bộ Săn Ma Hạ Quốc chúng ta!?”
Lão đạo nghe xong trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nở nụ cười có chút lúng túng. Trong đáy mắt khó mà che giấu được căng thẳng và kính sợ theo bản năng, đúng thật giống như một đứa nhỏ hiện tại đang ngoan ngoãn quỳ lạy, căn bản không dám đứng dậy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngầm thừa nhận này, Từ Dung lại lần nữa kinh ngạc không nói nên lời.
Vị Ngọc Hành Chân Nhân này, ở trong hội săn ma chính là một người thần trong truyền thuyết, cho dù đến tổng bộ Bộ Săn ma, cũng có thể có mấy phần thể diện.
Bây giờ đứng trước mặt Ngô tiên sinh, thế mà lão đạo ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể tự xưng vãn bối, cho dù như thế, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ thấp thỏm…
Từ Dung nhìn đến cả mặt lộ ra thần sắc phức tạp, trong lòng nổi lên từng trận sóng lớn.
Bầu không khí trở nên có chút lúng túng, lão đạo cũng là một bộ dáng vẻ thấp thỏm xấu hổ.
Ngô Đào lại là chưa từng để ý những điều này, cũng không bày ra một bộ tư thế cao cao tại thượng, sau khi nghe rõ nguyên nhân người này đến đây, trong đáy mắt lộ ra một tia thần sắc tán thưởng.
“Hiếm có.”
“Ngươi có thể có loại đạo tâm trừ ma bảo vệ người dân, không ngại xa xôi bôn ba đến đây vất vả chờ đợi, đúng thật là đáng quý. Loại đạo tâm đại nghĩa này, so với bất kỳ thứ gì đều trân quý hơn rất nhiều.”
“Về phần tu vi, ngươi cũng không cần quá để ý, linh khí ở Lam Tinh mỏng manh, ngươi có thể tu đạo có được chút thành tựu, đã đủ để kiêu ngạo với ngàn vạn người rồi.”
“Có điều, nếu như muốn tiêu diệt yêu linh trong hồ…”
“Ai…”
Nói đến đây, Ngô Đào nhìn lão đạo khẽ thở dài một hơi.
Ngọc Hành Chân Nhân nghe thấy nhiều lời nói khích lệ, trong lòng vô cùng kích động, đồng thời trong lòng lão giả cũng tự biết tu vi của chính mình, căn bản không phải đối thủ của yêu linh trong hồ, vị tiền bối này có thể nói uyển chuyển như thế, đã khiến cho lão giả vô cùng cảm kích rồi.
Ngọc Hành Chân Nhân vội vã hành lễ, trong mắt chỉ có thần sắc trang nghiêm lo lắng.
“Tu vi của vãn bối có hạn, đúng thật là xấu hổ.”
“Yêu linh kia lợi hại như thế, không biết tiền bối có phương pháp ứng đối gì không?”
Ngọc Hành Chân Nhân cho dù hiểu rõ tu vi của mình không tốt, ngoại trừ tâm tư trừ ma bảo vệ mọi người không đổi, đạo tâm đại nghĩa người này có được, thật sự hiếm có.
Ngô Đào cũng có một chút tâm tư trắc ẩn, khẽ gật đầu lên tiếng.
“Ngươi ở bên cạnh yên lặng chờ.”
Vừa dứt lời, Ngọc Hành Chân Nhân kinh ngạc hành lễ, vội vàng ngoan ngoãn đứng hầu một bên, không dám tiếp tục tự tiện lên tiếng nói một lời.
Tuy thiên tư của Ngọc Hành Chân Nhân có hạn, nhưng cũng có thể nghe ra được thâm ý của tiền bối.
Tiền bối đây là muốn đích thân động thủ, để lão đạo ở một bên quan sát, tuy lão đạo không biết rõ tiền bối đến loại cảnh giới nào, nhưng tuyệt đối mạnh hơn mình, loại cơ hội này cả đời rất khó có được, về phần có thể nhìn rõ cảm ngộ được mấy phần, thì phải xem tạo hóa của chính ông ta rồi.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng khua lên gợn sóng, bốn phía lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Lần này.
Bất luận là Từ Dung, hay là Ngọc Hành Chân Nhân mới đến, đều vô cùng kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh, trong mắt lại là căng chẳng mong chờ.
Bên bờ cách đó không xa.
Các đội viên săn ma vất vả chờ hồi lâu cả mặt buồn bực, lái một chiếc thuyền nhỏ khác nhích lại gần đó.
Từ xa nhìn thấy Ngô Đào và Từ Dung vẫn còn ở trong hồ câu cá, đã có người tính khí không chịu nổi bắt đầu lẩm bẩm.
“Tại sao đội trưởng vẫn còn cùng người kia câu cá vậy?”
“Đây là chuyện gì!”
“Chúng ta đến đây là để chấp hành nhiệm vụ bí mật, thế mà lại biến thành du sơn ngoạn thủy?”
“Đây cũng không giống tác phong của đội trưởng!”
“Ai, ai mà biết được chứ…”
Lý Vi Vi ở trên thuyền nhỏ trong mắt cũng lộ ra vẻ phiền muộn, nghe thấy có người bàn tán đội trưởng, nàng bất mãn quay đầu lên tiếng cắt ngang, sau đó mới tiếng tục lái thuyền nhỏ đến gần.
“Đội trưởng làm việc chưa từng phạm sai lầm, các ngươi ở đâu ra nhiều lời như vậy!”
Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Lý Vi Vi cũng bắt đầu lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận