Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1680: Người ác bá khí (1)

Nhưng mà mới mấy giây, thế mà ngư vương đã không còn chút khí lực nào?
Không thể nào, con cá này tìm chết sao?
Mẹ nó!
Người độc ác này ở đâu ra vậy, thế mà lại có kỹ thuật câu cá không thể tưởng tượng nổi như thế!
Tất cả đều vượt ra ngoài nhận thức của hắn!
Liễu trưởng lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chỉ có thể gấp gáp suông!
Nhìn thấy hai người Hứa, La ôm lấy ngư vương lên bờ, cao thủ các phương ở trong đảo chen chúc đi lên phía trước, kinh hô tán thưởng không dứt, âm thanh sùng kính đối với Dịch Phong giống như làn sóng!
Trong lòng Liễu trưởng lão đang nhỏ máu, người với người vui buồn khác nhau, lúc này càng ngày càng rõ ràng.
Hắn mới ý thức được thất lễ nghiêm trọng, lại không ngờ được, sẽ nghiêm trọng đến tình trạng như thế!
Đến Hóa Đạo Tầm cấp ngư vương, cũng bị câu ra rồi!
Đây là muốn mạng mà!
Một loại cảm giác vạn sự không hay xông thẳng lên đầu.
Đột nhiên Liễu trưởng lão có chút hối hận, sớm biết như thế, lúc trước hắn không nên lộ diện, càng không nên nể tình để người bên ngoài này đến thả câu!
Đạo lý đối nhân xử thế vớ vẩn gì!
Ở trong đảo Đông Hải người ác khắp nơi này, chỉ có âm hiểu xảo trá mới là chân lý để sống sót!
Càng nhìn càng kinh hãi, hắn đã không dám tưởng tượng, nếu tiếp tục để Dịch Phong câu nữa, còn sẽ có thu hoạch không hợp thói thường như thế nào!
Vội vã nhìn về phía đồng hồ cát, thế mà cát vàng còn những hơn phân nửa?
Lộp bộp!
Liễu trưởng lão bị dọa cho phát sợ, ánh mắt quét ngang nhanh chóng yên lặng híp mắt bấm pháp quyết!
Trong nháy mắt cát vàng trôi xong!
Ven bờ hồ.
Dịch Phong và ngư vương, đều bị cao thủ các phương bao vây xung quanh, âm thanh chúc mừng xu nịnh không ngừng vang lên!
La Bằng Phi ôm lấy cá lớn, mặt đều cười đến sắp cứng rồi!
Nhìn thấy vạc thủy tinh căn bản không bỏ vào được, Hứa Bách Xuyên vội vàng xuyên qua đám người, đi về phía Liễu trưởng lão.
“Liễu trưởng lão!”
“Nhanh! Nhanh cho ta mượn bình đựng cá lớn hơn, lão hủ vô cùng cảm kích!”
Còn muốn bình đựng cá lớn hơn, thật sự là muốn chơi chết lão tử đúng không?
Khóe miệng Liễu trưởng lão giật giật.
Hắn mạnh mẽ nở nụ cười, rồi mới vững vàng hành lễ.
“Xin Hứa tông chủ thứ lỗi, cũng không phải là ta hẹp hòi, thật sự là đã hết thời gian, không dám phá lệ để tiếp tục thả câu nữa.”
Giọng nói âm trầm mang theo tu vi thâm hậu vang vọng.
Người qua đường ở xung quanh ngây người, không khí cũng dần dần yên tĩnh lại. Dịch Phong đang hưởng thụ tán thưởng của người câu cá lão luyện, rất có thể diện, còn chưa vui mừng được bao lâu, thì cảnh tượng đã lạnh xuống.
Theo tầm mắt của mọi người nhìn đến, chỉ thấy đồng hồ cát đã chảy xong.
Nhanh như thế?
Trong mắt Dịch Phong tràn ngập bất ngờ, hoàn toàn không có cảm giác đã trôi qua một canh giờ.
Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, lập tức thấy không ít người cũng có ánh mắt phức tạp, kích động trên khuôn mặt, dần dần hiện ra thần sắc vi diệu, dường như có cái gì mờ ám vậy…
Quả nhiên có vấn đề!
Dịch Phong đang muốn bước ra lý luận, La Bằng Phi đang ôm cá ở bên cạnh đã hơi lắc đầu.
Đến Hứa Bách Xuyên, cũng trở về nhỏ giọng nói vào tai.
“Dịch tiên sinh, hôm nay chúng ta thu hoạch không tầm thường, đầu tiên hồi phủ trước…”
Ngữ khí khó hiểu của hai người, rất có dáng vẻ của người thành thật bị người khác bắt nạt.
Ở nơi không xa,
Sắc mặt Liễu trưởng lão có chút hòa hoãn, cũng cười rồi tiếp tục hành lễ.
“Dịch tiên sinh.”
“Mỗi người một canh giờ, đây là lệnh của đảo chủ, tuyệt đối nghiêm chỉnh không có gì tư lợi, xin đừng làm khó tại hạ.”
Dịch Phong vừa nghe đã hiểu.
Tên ông chủ không có lương tâm này, cái gọi là một canh giờ, hoàn toàn dựa vào cái miệng nói là tính, rõ ràng chính là bẫy người khác!
Dịch Phong rất không thích tật xấu này.
Chẳng phải là đảo chủ sao!
Quyền lớn thế lớn thì thế nào, bản thân hắn đã sớm ai cũng không sợ!
Thấy sắc mặt hắn âm trầm xuống, mấy lão quái ở xung quanh cũng đến gần.
“Dịch tiên sinh, thấy tốt rồi thì thu thôi.”
“Tiên sinh, dù sao ngài cũng là người từ bên ngoài đến, không được phá hoại quy củ trên đảo!
“Tu vi của đảo chủ thông thiên, ngài nhất định phải suy nghĩ kỹ, đừng vì lợi ích nhất thời mà máu nóng xông lên đầu!”
“Mong tiên sinh suy nghĩ kỹ…”
Mấy lão quái vì nịnh bợ Dịch Phong, ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người khổ tâm khuyên bảo, thậm chí ngay cả thực lực của đảo chủ cũng mơ hồ chỉ điểm ra, để cho Dịch Phong biết khó mà lui, cho đủ bậc thang để giành được nhân tình, lại thuận tiện làm sáng uy danh của đảo chủ.
Bất luận tương lai mọi chuyện phát triển như thế nào, đều không đắc tội cả hai bên.
Vừa mới ở miệng đã là cỏ ở đầu tường.
Dịch Phong nghe đến trong mắt sáng lên, ánh mắt càng ngày càng có hào quang!
Tu vi thông thiên!
Đảo chủ gian thương này, quả nhiên thật sự có chút bản lĩnh, khó trách có thể lăn lộn thành đại boss.
Nếu như thật sự lợi hại như thế…
Vậy thì không thể tốt hơn được rồi, đánh chết được hắn là tốt nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận