Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 582: Ngươi ra tay trước đi

Sắc mặt Lữ Tín Vi lập tức trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta vẫn nhịn lời nói xúc phạm của Lâu Bản Vĩ.
Dù sao thì ở Tiên Giang Lục địa bây giờ xuất hiện một cao thủ như vậy thật sự cũng không dễ dàng, người này có vai trò quan trọng đối với kế hoạch lâu dài trong tương lai của hắn ta.
Vì vậy, hắn ta xoay chiếc nhẫn trữ vật trong tay rồi lấy một chiếc hộp tinh xảo ra.
"Đây là một viên huyền đan tiên phẩm, có thể sử dụng nó ở Huyền Tiên cảnh giới, lên cấp không có tác dụng phụ."
"Ngoài ra..."
Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén.
"Đây là một trong những bảo vật quan trọng của Lăng Hư Giới ta, nếu có được thanh kiếm này, nó có thể cho ngươi có được năng lực tác chiến vượt cấp, năm đó do ta tranh đoạt mới lấy được từ trong một mật cảnh đó."
"Bây giờ, hai thứ báu vật này đều có thể đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một điều kiện".
Nói xong, Lữ Tín Vi giương khóe miệng nhìn Lâu Bản Vĩ.
Hắn ta không tin dùng vật quý giá như vậy mà vẫn không đả động được Lâu Bản Vĩ.
Phải biết rằng cho dù là ở Lăng Hư Giới, hai loại bảo vật này cũng có thể bán với giá trên trời, thậm chí khiến cho người ta đổ máu tranh giành cũng chưa có được.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Lâu Bản Vĩ liếc hắn ta rồi nghênh ngang rời đi.
Lữ Tín Vi lại ngây người một lần nữa.
Tại sao đối mặt với hai món báu vật này mà hắn ta lại có thể thấy được vẻ khinh thường trong mắt Lâu Bản Vĩ vậy?
Nhưng mà không chỉ có Lâu Bản Vĩ, ngay cả Chó và Gấu đen cũng lần lượt liếc mắt một cái rồi đi qua luôn, cũng không cảm thấy có chút hứng thú với hai loại bảo vật của ông ta.
Ngược lại Rết đi cuối cùng thì dừng lại một bước.
"Người huynh đệ, chỉ có hai thứ rác rưởi này thì ngươi cũng đừng lấy ra khoe làm gì, còn tiên đan, Cấu ca ta thấy kẹo đường còn tốt hơn hai bảo vật của ngươi đấy:
Dứt lời, Rết cũng bước đi luôn.
"Rác rưởi?"
Lữ Tín Vi đứng hình tại chỗ, sắc mặt liên tục co giật.
Hai thứ bảo vật của hắn ta lại bị coi là rác rưởi?
Là bọn hắn không biết nhìn hàng hay là không coi Lữ Tín Vi ra gì?
Hắn ta bị lửa giận thiêu đốt, cả người nổi lên tức giận, trong mắt lóc ra tia lạnh nồng đậm.
Với thân phận của hắn ta, cho dù ở Lăng Hư Giới cũng sẽ không thấp giọng hạ khí thế như vậy đi chủ động kết bạn với người khác.
Nhưng mà lại hết lần này đến lần khác bị khinh thường ở nơi này.
Làm sao có thể nhịn, không ai có thể nhịn được!
Hắn ta bay vụt lên, trực tiếp ngăn cản trước mặt bốn người Lâu Bản Vĩ.
"Bốn vị, các ngươi cũng tỏ ra quá thanh cao rồi."
"Các ngươi ở Tiên Giang Lục địa không có đối thủ thì thật sự cho rằng trên thế giới này không có ai có thể trị được các ngươi sao?"
Giọng nói của Lữ Tín Vi âm trầm truyền ra.
"Ta nói ngươi nhé cái người này, uy hiếp lải nhải hơn nửa ngày rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Cuối cùng Lâu Bản Vĩ không kiên nhẫn nhìn hắn ta.
"Muốn làm gì?"
Lữ Tín Vi hừ lạnh, nói: "Bổn tọa vốn định xem ngươi là thượng khách, nhưng ngươi lại rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì ta sẽ không vòng vo với ngươi thêm nữa, ta muốn ngươi thần phục ta, làm việc cho ta, dốc sức vì ta".
"Hôm nay dù như thế nào thì người cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý Lữ Tín Vi trầm giọng nói, để lộ lực uy hiếp trên người ra ngoài không kiêng dè.
Tuy nhiên, lời Lữ Tín Vi nói lại khiến cho ba người Chó giống như nghe được chuyện cười lớn nào đó, sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc, ánh mắt nhìn Lữ Tín Vi tựa như nhìn kẻ ngốc vậy.
"Thế nào, không tin à?"
Thấy mấy người tỏ vẻ như vậy, Lữ Tín Vi cười lạnh nói: "Nếu không thì chúng ta so tài một lần xem thực lực của ai mạnh hơn, nếu ngươi không địch lại ta thì phải thân phục ta chứ?"
"Được, ngươi mau chóng ra tay đi".
Lâu Bản Vĩ liếc xéo Lữ Tín Vi, không kiên nhẫn nói.
"Ta ra tay trước?"
Lữ Tín Vi cười lạnh, nói: "Ta ra tay chỉ sợ không có cơ hội cho ngươi ra tay thôi, vẫn nên cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi ra tay trước đi!"
"Được".
Lâu Bản Vĩ gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một lần, tiện tay vung một nắm đấm ra.
"Ngu xuẩn!
Lâu Bản Vĩ chậm rãi nói một câu này, đưa theo mấy người Chó chậm rãi rời đi, tìm kiếm tình yêu đích thực tiếp theo.
Tại chỗ đã không còn bóng dáng của Lữ Tín Vi nữa rồi.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy trên bầu trời có một ngôi sao sáng lấp lánh.
Không biết qua bao lâu sau... Trên bầu trời Bắc Hải có một vật đáp xuống với tốc độ cao, tựa như một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi xuống mặt đất.
"Ầm !"
Sau khi đập xuống mặt đất, Lữ Tín Vi bị một nắm đấm đánh cho lúc này mới bừng tỉnh lại, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, con ngươi trợn trừng lên như sắp nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận