Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2416: Đổi một loại phương thức tồn tại khác (1)

“Không, không chỉ như thế, còn phải đưa tro cốt của muội rải khắp tinh hà, để cho muội có thể thuận theo dòng chảy của tinh hà, nhìn khắp tinh không vạn trượng, đi liền với mỗi một tấc của tinh không, hóa thành phồn tinh trên trời.” “Nhưng vậy, cũng coi như là không có tiếc nuối…” Thân ảnh mệt mỏi của mọi người càng đi càng xa, tiếng cười nói trêu đùa vang vọng của bọn họ cũng theo đó càng ngày càng mơ hồ. Dịch Phong phát hiện, dường như hốc mắt của bản thân mình cũng hơi mơ hồ đi, có chút ướt át. Hắn cầm tách trà uống, nuốt xuống đắng chát cuồn cuộn, dần dần kéo suy nghĩ của mình về hiện tại. Trên vách đá này, bên cạnh bộ xương trắng âm u, đang có ba bông hoa trắng đang nở. Ba bông hoa trắng này giống như đúc với đóa hoa trắng nhỏ trên mái tóc của thiếu nữ trong ký ức. Chúng kiên cường mà thánh khiết, nhưng lại có vẻ hơi cô độc và hiu quạnh. Dịch Phong tiện tay ngắt lấy một bông, cầm lên để gần chóp mũi. Hắn phảng phất như ngửi thấy mùi thơm ngát của đóa hoa kia trong tay thiếu nữ. Cỗ mùi hương thanh u này khiến cho hắn giống như bị điện giận, thất thần ngắn ngủi. “Ai.” Dịch Phong vô thức lấy ra một bình rượu, tự rót tự uống, lẩm bẩm mấy câu. Phảng phất như bộ xương trắng âm u ở bên cạnh cũng có sinh mệnh, giống như vị thiếu nữ đáng yêu xinh xắn kia đang ngồi ở bên cạnh hắn. Giống hệt như ngày trước, đang chuyên tâm nghe lời của hắn. Giờ khắc này, gió thổi mây dừng, thời gian giống như ngưng lưu chuyển, dường như quay về từng ngày trong quá khứ. “Trước đây một vài năm, ta ở phương nam nhìn thấy một hòn đảo. Hòn đảo kia bốn mặt toàn biển, trời trong gió nhẹ.” “Thảm cát bên bờ mềm mại giống như lông cừu vậy, biển ở nơi đó trong suốt không thấy đáy, mặt biển ở đó gió êm sóng lặng.” “Không chỉ có như vậy, người ở trên đảo đều đến từ một gia tộc rất có truyền thừa, bọn họ kể cho ta rất nhiều câu chuyện, rất nhiều lịch sử.” “Hòn đảo đó không chỉ nhân văn, cảnh đẹp cũng rất tốt, các ăn ngon cũng là nhất tuyệt, có điều cũng có một vài món ăn hắc ám.” “Đúng rồi, bên đó còn có một loài đom đóm có vẻ ngoài giống như con ve.” “Những con đom đóm này sinh trưởng ở đảo phương bắc, không trung phương bắc quanh năn đều có cực quang, những con đom đóm này giống như cực quang chiếu xuống trên đảo.” “Chúng hấp thu gió biển ấm áp vạn năm, nghe tiếng sóng biển côn trùng kêu vang, nhìn thấy tinh huy bầu trời, hòn đảo này giống như một tiên cảnh, chỉ trên trời mới có.” “Cách hòn đảo này không xa, ta còn nhìn thấy một mảnh lục địa mọc đủ các loại hoa tươi xinh đẹp. Thực ra đó cũng không phải lục địa, mà là vỏ cứng của một con rùa biển to lớn.” “Phía trên có rất nhiều lời chim biển, bươm bướm dừng đậu, nơi đó bừng bừng sức sống, sắc màu rực rỡ, hương hoa nồng đậm đến mức trong biển bên ngoài cũng có thể ngửi được.” “Con rùa khổng lồ kia cũng thuận theo thời gian thay đổi mà di chuyển bốn phía, bên trên đảo rùa vẫn giữ được hoa cỏ bốn mùa xanh tốt.” “Còn có, ở trên phương bắc của tinh cầu kia có một nhóm thổ dân, bọn họ dùng phương thức ăn nấm độc hết sức kỳ lạ. Bọn họ sẽ lấy nấm độc đầu tiên chiết lên trên thân một loại cây cỏ, dựa vào cây cỏ tiêu trừ tính độc của cây nấm, sau đó dùng lá của cây gỗ này ăn sống những những cây nấm kia.” “Phía sau mùi vị chua cay đó, càng nhiều hơn chính là sảng khoái và thơm ngọt. Đúng rồi, hương vị kia quả thực rất tuyệt, lá cây và nấm đều rất cứng rắn, khó mà nhai nát, nấm vẫn luôn tản ra mùi hương ngọt ngào, hương vị của lá cây giống như nước chanh chua thanh.” “Đến cuối cùng, lá cây và nấm dính vào nhau, phảng phất như đang nhai bánh dày mới ra lò, giống như đang nhai áng mây mềm mại ở bên trên kia vậy…” Trò chuyện một chút, sắc trời đã muộn, hoàng hôn thâm trầm. Mưa nhỏ tí tách tí tách chẳng biết đã dừng từ lúc nào, ban đêm nơi này vô cùng tĩnh mịch. Dịch Phong cầm bầu rượu lên, tự mình uống. Hắn cười nói: “Vừa rồi nói về những nơi này, chắc chắn là ngươi sẽ rất thích. Thế nào, có muốn đi xem thử một chút không?” Dứt lời, Dịch Phong một hơi uống cạn sạch bầu rượu. “Không trả lời, ta coi là ngươi đã chấp nhận rồi nhé, nếu đã như thế, vậy thì ngươi hãy đi ra ngoài xem thử đi.” Dịch Phong đứng dậy, nhẹ nhàng điểm một cái lên trên hài cốt. Trong chớp mắt bộ xương trắng âm u hóa thành từng điểm sáng màu sắc rực rỡ, phiêu tán ở trong trời cao. Nó giống như cầu vồng tươi đẹp, nhưng vô cùng chói lọi. Nó cũng mờ mịt giống như cực quang, nhưng lại tự do. Trong nháy mắt bầu trời ảm đạm được từng điểm tinh quang chiếu sáng, phồn tinh thấu trời lại ẩn giấu ở sâu trong tinh không, không thể tranh giành ánh sáng chói mắt. Trong từng điểm tinh mang lấp lóe, khuôn mặt thiếu nữ phảng phất như xuất hiện ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận