Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2316: Tò mò (2)

“Ngươi đang cười cái gì vậy?”
Lời nói ôn nhu vẫn bình thản như thường, Dịch Phong lại bị hỏi đến cả mặt đỏ bừng.
“Ta…”
“Ta đang nhìn mấy đứa trẻ này, thật ngưỡng mộ bọn chúng.”
Ấp úng mấy câu, cũng không nói ra được nguyên do, tuy bối rối trong mắt có thể che giấu, nhưng lòng bàn chân đã sắp móc ra Vạn Lý Trường Thành.
Cũng may Bạch cô nương không hỏi nhiều, chỉ là khẽ gật đầu.
“Ừm.”
Lúc này Dịch Phong mới yên lòng lại, lúng túng có chút được làm dịu.
Nhìn thấy Bạch cô nương đã nhẹ nhàng bước đi, Dịch Phong mới bất an im lặng đi theo, không biết đi bao lâu, đến con đường phía trước cũng không chú ý nhiều.
Đợi đến khi hắn thấy Bạch cô nương dừng bước.
Ngước mắt nhìn kỹ, đúng là đã đi đến rừng trúc ở phía sau thôn.
Trong mắt Dịch Phong lộ ra vẻ bất ngờ, nghi hoặc hành lễ lên tiếng.
“Bạch cô nương, bây giờ là thời điểm cơm trưa, tại sao chúng ta lại đến nơi này?”
Nghe xong, Bạch cô nương yên lặng nhìn lại, trong mắt mang theo một tia ý cười chờ mong.
“Dẫn ngươi đến nơi này, đương nhiên là muốn làm một chút chuyện.”
Nghe được lời giải thích lạ lùng này, ngữ khí của Dịch Phong không khỏi hốt hoảng lên.
“Chuyện, chuyện gì?”
Đột nhiên thần sắc Bạch cô nương trở nên trang nghiêm, ngữ khí cũng nghiêm túc lên không ít, thật sự giống như thời gian lên lớp cho mấy đứa trẻ ở học đường vậy, phảng phất giống như tiên sinh phụ thể.
“A Ngốc.”
“Thật không dám giấu giếm, ta vốn dĩ là một người tu chân, thấy ngươi tính cách rất tốt, vì thế cố ý truyền thụ cho ngươi đạo tu hành.”
Nghe xong, Dịch Phong kinh ngạc đến con mắt trợn tròn!
“Bạch cô nương, cô nương đúng là người tu chân trong truyền thuyết!?”
Giờ khắc này.
Nhìn ngọc ảnh váy dài không nhiễm trần thế kia, cuối cùng Dịch Phong cũng hiểu vì sao vị cô nương này vẫn luôn cho hắn một loại cảm giác khó mà ngưỡng vọng.
Hóa ra, đối phương đúng là tiên nhân.
Mặc dù Dịch Phong không có trí nhớ trước kia, nhưng cũng từng nghe người trong thôn nói qua, thế giới bên ngoài có khả năng tồn tại cao nhân tu đạo, nghe nói tu đạo thành công, nhấc tay là có thể dời núi lấp bể, vì thế mà cảm khái kinh ngạc…
Không ngờ được, tiên nhân ở trong truyền thuyết lại ngay tại bên cạnh mình.
Đột nhiên, Dịch Phong cảm giác khoảng cách giữa Bạch cô nương bị kéo dài vô hạn.
Chấn kinh, giật mình, bất an.
Trong nháy mắt đủ loại tâm tình không ngừng biến ảo ở đáy mắt Dịch Phong, nhất thời khiến cho hắn không biết lên tiếng như thế nào.
Mãi đến khi Bạch cô nương lên tiếng hỏi.
“Ngươi, tình nguyện đi theo ta tu hành không?”
Vừa mới dứt lời, trong lòng Dịch Phong cũng xúc động, gần như không hề do dự đã đồng ý.
“Ta tình nguyện!”
Cho dù không biết tu hành khó khăn bậc nào, bản thân bình thường không có gì như mình có thể bước vào tiên đồ hay không, nhưng Dịch Phong không muốn bỏ lỡ cơ hội này, hắn rất muốn theo đuổi đi theo bên cạnh bạch nguyệt quang trước mắt này.
Hình như Bạch cô nương cũng rất hài lòng với sự quả quyết của Dịch Phong, sau khi mỉm cười gật đầu thì bắt đầu chỉ điểm.
Không lâu sau.
Dịch Phong dựa theo pháp môn vận khí bắt đầu tu hành, không đến thời gian mười giây, không ngờ tập phương pháp thổ nạp, có thể cảm giác được linh lực.
Loại biểu hiện này, khiến cho Bạch cô nương đứng ở bên ngoài quan sát âm thần vô cùng kinh ngạc.
“Cho dù là ta, năm đó cũng không có loại thiên tư này…”
“Rõ ràng kinh mạch của hắn còn bị ngăn chặn, chẳng qua chỉ là phàm nhân chi khu, thế mà có thể trong nháy mắt cảm ngộ được phương pháp thổ nạp, xem ra, cho dù đã qua tuổi tác nhập đạo tốt nhất, có lẽ hắn vẫn có thể bước vào tiên đồ như trước…”
“Thiên phú của hắn như vậy, tại sao lại chỉ là một người phàm chứ?”
“Quá khứ của hắn, rốt cuộc đã trải qua cái gì?”
Lặng lẽ nhìn dáng vẻ nghiêm túc ngồi thiền của Dịch Phong, Bạch cô nương kinh ngạc không ít, nàng bộc phát cảm nhận được chấn động, trong đôi mắt đẹp bắt đầu lóe ra ánh sáng tò mò nồng đậm…
Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã qua nhiều năm.
Dưới sự dạy bảo của Bạch cô nương, tu vi của Dịch Phong bất ngờ tăng mạnh, lần lượt đột phá khiến Bạch cô nương vô cùng vui mừng, cũng khiến cho Dịch Phong từng bước thay đổi, từ A Ngốc ngây thơ mê mang, biến thành tu sĩ thanh niên rất có khí độ.
Thuận theo tu vi của Dịch Phong không ngừng tăng cao, Bạch cô nương đối với hắn cũng bộc phát coi trọng, khoảng cách tu vi giữa hai người cũng không ngừng rút ngắn, quan hệ hai bên cũng chậm rãi ấm lên.
Trải qua năm năm sớm chiều ở chung, Bạch cô nương đã nhìn thấy rõ phẩm hạnh nghiêm chỉnh của Dịch Phong, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì thiên tư yêu nghiệt của Dịch Phong, mỗi ngày nhìn thấy tu vi Dịch Phong mạnh lên, dường như nàng so với bản thân mình đột phá tu vi còn âm thầm vui vẻ nhiều hơn.
Dịch Phong lại lần nữa đột phá, một lần hành động bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận