Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1772: Cái khó ló cái khôn (1)

Một Nhân tộc, biết được thực lực của giao tộc Thiên Long thì cũng thôi đi, dường như còn có chút nghe được quan hệ của hắn vào giao tộc Thiên Long?
Rốt cuộc con hàng này đã dùng thủ đoạn gì, thế mà lại thăm dò được nhiều tin tức của Hải tộc như thế?
Đúng thật là không hợp thói thường!
Càng kỳ quái hơn chính là, hắn còn nói ra ngay trước mặt Dịch tiên sinh!
Đây không phải là muốn hại chết người sao?
Một dự cảm chuyện lớn không ổn xông lên đầu, Bắc Minh Hải Hoàng căng cứng tâm thần lặng lẽ nhìn về phía chủ vị.
Quả nhiên.
Lập tức Dịch tiên sinh đã có hào hứng, tò mò lên tiếng hỏi!
“Bắc Minh Hải Hoàng…”
“Người này là thần thánh phương nào, có quan hệ gì với giao tộc Thiên Long? Thật sự lợi hại như thế?”
Liên tiếp hỏi ba câu, trong lòng Bắc Minh Hải Hoàng đã lạnh đi một nửa!
Giao tộc Thiên Long đã được định trước là sẽ bị tiêu diệt.
Giao tình của hắn và Ngao Bộ Đông, nếu như bị tiên sinh biết được, không khác nào là tuyên án tử hình.
Bắc Minh Hải Hoàng càng nghĩ càng sợ.
Dường như không nhịn được đứng lên, còn lớn tiếng giải thích!
“Ta không có quan hệ gì với giao tộc Thiên Long!”
May mắn là bị ánh mắt của Giải lão ở bên cạnh ngăn lại, mới bất ngờ bừng tỉnh, không lập tức lộ ra sơ hở.
Nhưng mà.
Khi hắn miễn cưỡng ổn định lại thần sắc ngồi cứng đờ ở đó, trong lòng lại không thể nào yên ổn!
Vểnh tai nhìn về phía Sư Thiên Xuyên, đồng thời không ngừng an ủi bản thân!
“Hắn là loài người, nhất định chỗ biết được không nhiều, nhiều nhất chỉ là đôi câu vài lời đồn thổi mà thôi!”
“Đúng, nhất định chỉ là một chút lời đồn mà thôi!”
Ai ngờ được.
Sư Thiên Xuyên lại lần nữa ôm quyền, vừa mở miệng đã là thao thao bất tuyệt!
“Nếu như tiên sinh đã hỏi, tại hạ sẽ biết gì nói đó.”
“Tương truyền, Bắc Minh Hải Hoàng này chính là thiên tài kiệt xuất của tộc Bắc Minh, khổ tu hơn mười vạn năm, bây giờ tu vi vô cùng đáng sợ, có thể nói là sự tồn tại đại năng của Hải tộc!”
“Người này và Ngao Bộ Đông chính là bạn vong niên, kết bạn khi tiềm tu ở trên bờ biển, hai vạn năm qua thưởng trà luận đạo, hai người đã sớm là hảo hữu chí giao, nếu như Long Hoàng Ngao Bộ Đông đi mời, cho dù vị Hải Hoàng này không hỏi thế sự, cũng chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ!”
Mấy lời nói ra.
Không chỉ tất cả mọi người có mặt kinh dị chấn động, náo động biến sắc vì cái tên Bắc Minh Hải Hoàng, đến ngay cả Dịch Phong cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng, trong mắt liên tục lộ ra dị sắc.
“Thế mà lại còn có sự tồn tại như thế giúp đỡ đám người cá này.”
“Xem ra quả nhiên giao tộc Thiên Long này có chút thực lực, không thể khinh thường, một trận chiến này e rằng khó liệu được thắng bại!”
Khẽ thở dài, tâm của Bắc Minh Hải Hoàng cũng theo đó mà run rẩy mãnh liệt!
Tiêu rồi…
Tiêu rồi!
Tên của hắn, nhất định là bị tiên sinh ghi lên sổ nhỏ rồi!
Sau đó tám phần là sẽ muốn ra tay với hắn!
Tuyệt đối không ngờ được, cuối cùng lại dùng phương thức này để gặp phải đại nạn!
Đúng thật là xui đến đổ máu!
Loài người đã nói, người sợ nổi danh heo sợ mập.
Hôm nay như thế này, Hải tộc càng thảm hơn rồi!
Nổi danh vậy mà lại phải mất mạng!
Bắc Minh Hải Hoàng chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, lòng bàn tay cũng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, dường như có thể nhỏ xuống mặt đất!
Đáng giận hơn chính là!
Tên chó Sư Thiên Xuyên này vẫn còn đang nói!
“Đúng là như thế!”
“Một khi vị nhân vật lớn của tộc Bắc Minh này xuất thủ, bảy mươi hai đảo Đông Hải chúng ta chắc chắn sẽ gặp phải đại nạn diệt thế!”
“Còn có…”
Còn có?!
Tên Sư Thiên Xuyên đáng chết!
Bắc Minh Hải Hoàng nghe đến lửa giận vạn trượng, những từ ngữ mắng chửi kẹt ở trong cổ!
Nhìn thấy tiên sinh nghe rất say mê, hắn chỉ cảm thấy trên đầu mình đã treo một thanh đao lớn, không thể nào chịu được loại tán dương đòi mạng này nữa, hắn không hề quan tâm đến cái khác!
Cắn răng đứng dậy, hét to ngăn lời nói lại!
“Ngươi, ngươi là hoàn toàn nói bậy bạ!”
Có lẽ là quá mức sợ hãi, thanh âm của hắn thật sự có chút quá lớn, không chỉ chấn cho đại điện rung động, đến hồi âm cũng quanh quẩn không dứt!
“Nói bậy nói bạ….!”
Tiếng hét to chấn động, tất cả mọi người đều giật nảy mình!
Nhất thời ánh mắt kinh nghi tập trung nhìn đến!
Bất luận là Dịch Phong, hay là những nhân vật đứng đầu bình thường ở đảo, tất cả đều cả mặt thần tình buồn bực, Sư Thiên Xuyên càng là không hiểu cho lắm, ngây ngốc đứng nhìn!
Không có người nào biết, vì sao vị lão tiền bối này lại bất ngờ nổi giận.
Đại điện hoàn toàn yên lặng.
Bắc Minh Hải Hoàng gào một tiếng, dứt khoát trở thành tiêu điểm.
Không khí rất lúng túng.
Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, Bắc Minh Hải Hoàng cũng mới ý thức được bản thân quá thất thố, quẫn bách đứng thẳng bất động tại chỗ, đến một câu từ tiếp theo phải nói cũng quên sạch sẽ!
Gặp phải loại đồng đội heo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận