Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2074: Năng lực của tiên sinh đủ để thông thiên (1)

Ông ta ngoan ngoãn lùi vài bước, vô thức đánh giá xung quanh, phát hiện cây hòe già và con đường dưới chân rất quen thuộc…
Lén lút xem xét thêm một lúc.
Trần Thương Vân đột nhiên trợn to mắt như nhìn thấy ma!
Đây, hình như chỗ này là trấn Thanh Hà.
Vô số kẻ mạnh mà ngay cả châu chủ cũng không thể bái kiến, sao lại tập trung ở đây? Trấn nhỏ này có tài đức gì, khiến biển sao rợp trời rơi xuống hồng trần?!
“Chẳng lẽ…”
Suy nghĩ Trần Thương Vân nhanh chóng xoay chuyển, bất kể nghĩ thế nào, trấn Thanh Hà hoàn toàn không có năng lực như vậy, duy nhất đáng để nhắc đến chỉ có Dịch Phong tiền bối, lẽ nào mấy vị đại năng kia đến đây có liên quan đến hắn?
Nghĩ đến đây.
Trần Thương Vân bỗng dưng giật mình đồng tử run rẩy không thôi, dường như phát giác chân tướng kinh người, xung quanh không ngớt tiếng la ngạc nhiên, không khí trên con đường ở trấn Thanh Hà đã bùng nổ!
“Tình thế hôm nay, thật đúng là bình sinh chưa từng thấy!”
“Cũng không biết đại năng nơi nào đến đây, lão phu được mở rộng tầm mắt rồi…”
“May mắn được thấy phong thái của các vị tiền bối, thật sự không uổng đời này!”
“Chúng ta nhất định phải cẩn thận vạn phần, tuyệt đối không thể có chút sơ sót!”
Kẻ mạnh bên cạnh lặng lẽ nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng, sắc mặt chấn động thấp thỏm không ngừng lan rộng trên gương mặt mọi người.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, tâm trạng Trần Thương Vân càng thêm thấp thỏm, khí độ võ vương ngày xưa đã không còn tồn tại, lấy hết can đảm mới dám len lén đánh giá xung quanh.
Ai mà ngờ vừa nhìn kỹ lại, khiến ông ta càng thêm khiếp vía!
Chỗ nào cũng có thể thấy kẻ mạnh cấp châu chủ đứng dưới gốc cây hòe như cải trắng, nhóm đại nhân cao xa vời vợi trong quá khứ, lúc này ngay cả lối vào con phố cũng không tiến lên được.
Thấy cảnh này, đôi mắt Trần Thương Vân ngây dại.
Lại lặng lẽ nhìn ra phía trước, bóng người dày đặc hơi thở càng thêm sâu xa khó lường, càng quan sát sâu hơn, thần trí ông ta cũng sắp chết chìm trong đó…
Hàng trước rốt cuộc là đại năng bậc nào mới có khí thế đáng sợ đến vậy?
Võ tông…
Võ thánh?
Hay là võ đế?!
Những kẻ mạnh khủng khiếp chỉ có trong truyền thuyết kia, lại đồng loạt xuất hiện ở trấn Thanh Hà, nếu thật sự đến đây vì Dịch Phong tiền bối, vậy hắn phải có bối cảnh đáng sợ đến mức nào?
Dịch Phong tiền bối, rốt cuộc có tu vi gì?
Chẳng qua chỉ suy đoán một lúc, Trần Thương Vân đã không thở nổi.
Chính vào lúc này.
Chủ của Nam Châu sốt ruột bước ra khỏi nhóm người, nhìn ngó xung quanh một lúc bèn xông thẳng qua đây!
Trần Thương Vân giật mình tỉnh táo hành lễ, sắc mặt có chút hoảng loạn.
“Tham kiến châu chủ đại nhân!”
Vị này là kẻ mạnh quản lý cả Nam Châu, còn ông ta chẳng qua là chủ của Nghiệp thành, nơi chật hẹp nhỏ bé ở châu An Nam, ngay cả tư cách gặp mặt người ta cũng chẳng có, lúc này nghênh đón trực diện chỉ cảm thấy áp lực như núi.
Nhưng vừa thốt ra câu đó.
Vô số thần thức hàng trước lặng lẽ xuất ra, áp đến như mây mù mang theo mưa gió, chủ nhân Nam Châu liên tục xua tay, còn căng thẳng hơn Trần Thương Vân vạn phần!
“Không dám nói năng lung tung, không dám nói năng lung tung! Ta chẳng qua chỉ là châu chủ nhỏ nhoi, sao có thể gánh nổi hai chữ đại nhân!”
Sau khi vội vã phủi sạch quan hệ xong, chủ nhân Nam Châu mới sốt ruột kéo Trần Thương Vân tiến về trước, vừa cẩn thận nương theo đoạn đường chen vào con phố, vừa không ngừng lặng lẽ truyền âm dặn dò.
“Hôm nay đại năng tập trung ở đây, lát nữa ngươi lên tiếng phải cực kì cẩn thận!”
Trần Thương Vân giật mình, vội vàng gật đầu càng thêm kính sợ.
Cả đoạn đường đi qua phố dài, hơi thở xung quanh càng thêm mạnh mẽ, Trần Thương Vân đi mà hãi hùng khiếp vía, ngay cả dũng khí lén lút quay mặt đi cũng không có, ngoan ngoãn theo cùng như một thiếu niên vô tri.
Mãi cho tới khi đến chỗ cách cửa nhà tranh vài trượng.
Vài bóng dáng khủng khiếp lọt vào tầm mắt, toàn thân toát ra hơi thở sâu xa khó lường, thậm chí ngay cả gương mặt cũng chẳng thể nhìn rõ, chỉ hơi thở thôi đã khiến người ta sợ hãi muôn phần.
Đây là tu vi khủng khiếp bậc nào?
Cường giả có khí độ như vậy, thật sự có thể so với thần linh.
Người đứng đầu càng đáng sợ hơn, khóe mắt tùy ý liếc qua, bả vai hai người như bị hòn đá khổng lồ nặng ngàn cân đè xuống, run giọng hành lễ cung kính đến cực điểm.
“Tham kiến đại nhân…”
Cho dù không biết thân phận người đến, bọn họ cũng không đến mức không có mắt nhìn, nếu nói hôm nay ai có thể gánh nổi xưng hô đó, chắc chắn là vị này.
Đối diện với sự tồn tại như thần linh, Trần Thương Vân cúi đầu hành lễ hèn mọn đến cực điểm, không tự giác ngừng thở.
Yên tĩnh chờ đợi một lúc.
Cuối cùng đã truyền đến giọng nói thản nhiên.
“Bổn tọa là chủ nhân Hợi tinh, hôm nay đi cùng một vị đại nhân đến thăm cao nhân, lát nữa hỏi các ngươi vài câu, các ngươi phải trả lời đúng sự thật trước mặt mọi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận