Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 459: Mục tiêu của người này, thực ra là... (2)

"Ba con bắt được lần trước này chẳng ngoan ngoãn gì cả, vứt đi vứt đi!"
Dịch Phong phất phất tay, không kiên nhẫn nói.
"Rõ.
Lâu Bản Vĩ gật đầu, dẫn theo Nãi Tề trói ba người họ kéo đi.
"Gào!"
"Hu hu..."
Ba con yêu gắng gượng giãy giụa, muốn mở miệng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, chỉ có thế gầm lên một tiếng, đồng thời liều mạng giãy giụa.
Nhưng sao bọn họ có thể thoát khỏi Lâu Bản Vĩ được chứ, lập tức bị ném bay cái vèo.
Một lúc sau.
Ba con yêu hối hận xanh ruột, tinh thần sa sút.
Làm gì có chuyện bọn chúng không hiểu ý của Dịch Phong chứ, hắn đang chê trước đây bọn chúng không ngoan ngoãn, không lập tức khuất phục.
Nhưng giờ mới giác ngộ ra thì cũng đã muộn rồi.
Hối hận, cũng đã chẳng có tác dụng gì nữa.
Bọn họ hiểu rõ.
Cơ duyên trời cho này vuột mất khỏi tay bọn họ rồi.
Hận!
Hận chứ!
Sau khi vứt bỏ ba con yêu Tê Lâm, cuối cùng Dịch Phong cũng đến trước mặt đám yêu của tiên giới dưới ánh nhìn của bọn chúng.
Điều này lập tức khiến bọn chúng trở nên căng thẳng.
Nhưng cũng rất nhiều kẻ nhân cơ hội này tìm hiểu xem rốt cuộc người này muốn làm gì.
"Mấy con này còn tạm được".
Dịch Phong gật đầu, sau đó hỏi lại: "Phải rồi, bọn chúng đều là bị bắt ở cùng một nơi sao?"
Lâu Bản Vĩ liên tục gật đầu.
"Con đầu đàn đâu, nên có một con đầu đàn chứ, không bắt được sao?"
Dịch Phong không nhịn được hỏi, suy cho cùng thì hắn cũng có không ít kinh nghiệm với về phương diện rừng rậm gì đó, nói chung những dã thú sơn lâm này đều là có quần thể có tổ chức, phần lớn đều có con đầu đàn đứng đầu.
Mà những dã thú trước mắt này cũng tạm ổn, cho nên Dịch Phong lập tức có hứng thú với đầu đàn của chúng?
Chắc hẳn là phải oai phong lẫm liệt lắm nhỉ?
Nếu như bắt được con đầu đàn đó về thì hậu sơn sẽ càng trở nên hài hòa ấy nhỉ!
"Không, không bắt được".
Lâu Bản Vĩ cúi thấp đầu.
"Được rồi, vậy trước tiên cứ nhốt mấy con thú này lại đã, hôm khác đi thêm chuyến nữa bắt con đầu đàn về" Dịch Phong ung dung nói.
"Rõ!"
Lâu Bản Vĩ gật đầu.
Trời ơi!
Nhưng mà trong lòng đám yêu có mặt ở đây đều cảm thấy hốt hoảng.
Mục tiêu của người này.
Là châu chủ Tô Huyền Quân ư ?
Hít.
Rốt cuộc kẻ này là ai mà lại có khẩu khí lớn đến như thế, tới cả Tô Huyền Quân mà cũng muốn bắt ư?
Nhưng mà.
Nhìn thực lực của Lâu Bản Vĩ thì mấy người này quả thật đều là kẻ thù lớn, cần phải nhanh chóng nói những tin tức ở nơi này cho châu chủ biết mới được.
Chẳng là bây giờ đang ở trong tay mấy kẻ này thì truyền tin tức ra ngoài kiểu gì đây?
Trong lúc đám yêu tiên giới đang sứt đầu mẻ trán thì Dịch Phong vừa mới nhấc chân bước đi lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Tượng.
"Những con khác thì cứ để lại, còn con voi này thì không ổn lắm, để nó đi đi".
Dịch Phong khua khua tay rồi rồi.
Cái gì?
Mà lời nói của Dịch Phong lại khiến cho đám yêu mạnh mẽ của tiên giới sửng sốt.
Thế này là thế nào?
Thế mà hắn lại muốn thả Vân Tượng ra, lẽ nào không sợ hắn ta sẽ quay về báo tin à?
Điều này trực tiếp khiến tất cả đám yêu của tiên giới choáng váng.
Cái người này, rốt cuộc là đang chơi trò gì, hay là hắn ta thật sự mạnh tới mức đặc biệt không sợ gì nữa rồi.
Vân Tượng được Lâu Bản Vĩ thả ra...
Mang theo ánh mắt ngập tràn hy vọng của đám yêu tiên giới.
Bởi vì không cần biết Dịch Phong có ý định gì thì Vân Tượng cũng trở thành cọng rơm cứu mạng cho bọn họ rồi, ít nhất còn có thể truyền tin tức của nơi này ra ngoài.
Tiên giới.
Thanh Ngọc Tiên Châu.
Tô Huyền Quân ngồi trên đại điện, tổ chức cuộc họp hàng ngày.
Sau khi xử lý xong những công việc thường ngày thì mấy thủ hạ mới không nhịn được mà hỏi: "Châu chủ, Hắc Vũ dẫn theo đám yêu hạ giới cũng đã mấy ngày rồi, sao mà vẫn chưa quay về nhỉ?"
"Đúng thế, theo lý mà nói thì đội hình kia của bọn họ, còn có thêm tiên khí của châu chủ thì phải nhanh chóng giải quyết xong phiền phức mới đúng chứ".
"Ừm, hơi lâu thật".
Tô Huyền Quân hơi nhíu mày nhưng vẫn nói: "Nhưng mà mấy người Hắc Vũ làm việc thì ta rất an tâm, chắc hẳn là đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn rồi, chắc sẽ nhanh chóng về thôi, chư vị cứ bình tĩnh đợi tin tức là được rồi".
"Châu chủ, ta thấy hay là cử mấy người tới đó xem thế nào thì tốt hơn, suy cho cùng thì Hắc Vũ mang tiên khí của châu chủ đi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu".
"Đúng thế châu chủ, chỉ bằng phái vài người xuống xem sao đi".
Mọi người lo lắng nói.
"Các ngươi lo lắng quá rồi, yên tâm đi".
Tô Huyền Quân đan hai tay vào nhau.
Vừa dứt lời thì có thuộc hạ lao vào báo cáo.
"Báo.
"Vân Tượng Kim Tiên quay về rồi."
Nghe thấy thế.
Hai mắt Tô Huyền Quân sáng lên, cười nói: "Thế nào, không phải là quay về rồi à?"
Mọi người đều cúi thấp đầu xuống.
"Đúng là châu chủ anh minh, sáng suốt".
"Bọn ta tâm phục khẩu phục".
Bạn cần đăng nhập để bình luận