Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1436: Mạnh hơn một chút (1)

Ba người họ ở trong tay Dịch Phong, e rằng so với những ma vật này cũng không mạnh hơn bao nhiêu, điều buồn cười là, cả hành trình bọn họ còn coi cao nhân như thế chỉ là Bán Thánh...
Chấn động và xấu hổ xen lẫn, cảm xúc của Thanh Doãn Tiêm Vân lúc lên lúc xuống.
Nhìn biển máu khắp nơi, nàng dường như rơi vào ngây ngốc.
Cũng không biết từ lúc nào, Dịch Phong đã cầm đại đao đi đến, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết rộng rãi.
"Không ngờ được, vẫn là bị ngươi phát hiện rồi."
Vốn dĩ định khiêm tốn một chút, vụng trộm giết những con yêu quái này, tìm đường chết.
Nhưng nếu như đã bị gặp được, vậy thì cũng chỉ có thể ngả bài.
Thanh Doãn Tiêm Vân như bị xét đánh, vội vàng hành lễ trong mắt lộ ra về cung kính.
"Bái kiến Dịch tiền bối!"
"Lúc trước chúng ta có mắt không tròng, nếu như có chỗ nào thất lễ, mong tiền bối thứ tội!"
Đột nhiên khách khí quá mức đến mức hiếm thấy, khiến cho Dịch Phong có chút không thích ứng lắm.
Cười cười thu hồi đao, bình thản đáp lời.
"Ta có thể chỉ là mạnh hơn các ngươi một chút, ngươi cũng quá khách khí rồi."
Ngôn từ khiêm tốn, còn một lời không nhắc tới sự mạo phạm lúc trước, đây là sự rộng lượng bậc nào, thật đúng là thể hiện rõ phong phạm của cao nhân.
Vẻ mặt Thanh Doãn Tiêm Vân cảm kích, đồng thời cũng càng thêm tỏ mò.
"Đa tạ Dịch tiền bối".
"Tha thứ tiểu nữ cả gan hỏi một chút, không biết tiền bối là cảnh giới gì?"
Vấn đề này đúng là có chút khó.
Nói đến cảnh giới, chính bản thân Dịch Phong cũng không rõ lắm, hắn chỉ có thể thông qua những kinh nghiệm lúc trước để đại khái suy đoán, tu vi của hắn mạnh hơn so với ba người này.
Về phần khoảng cách, có lẽ cũng sẽ không quá lớn.
Không chú ý nhiều, hắn gãi gãi lỗ mũi thuận miệng trả lời.
"Ngươi quá khách khí rồi, vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, có lẽ ta so với các ngươi chỉ mạnh hơn một chút, vậy thì có lẽ chỉ là một chút".
Một chút?
Vậy thì có lẽ không đến mức mạnh hơn một cảnh giới lớn, là tiền bối cùng cảnh giới cấp cao.
Thanh Doãn Tiêm Vân gật đầu một cái, cũng có thể chấp nhận đối với cách nói này.
Vân Tinh đã từng tham dự trận chiến Tinh Không, cho dù sau đó tàn lụi, nhưng vẫn là có chút nội tình, có thể có được một vị tiền bối cao nhân thế này, cũng không được coi là quá hiếm lạ.
Đã biết được tu vi của Dịch Phong chỉ mạnh hơn một chút, áp lực của Thanh Doãn Tiêm Vân giảm xuống.
Có điều nhớ tới con cóc đáng sợ kia, do dự mãi vẫn là không nhịn được nói ra khỏi miệng.
"Tiền bối, con cóc vừa rồi của ngài..."
Nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của muội tử, Dịch Phong tiếp lời trấn an, làm dịu một chút bầu không khí có chút lúng túng.
"Không sao đâu, con cóc đó chạy thì chạy thôi, ta đều biết cả.
Ngươi không cần quá để ý, dù sao nó cũng không có tác dụng gì, không cần câu nệ như thế, chúng ta vẫn giống như lúc trước thả lỏng một chút".
Không sao cả, không có tác dụng gì.
Thanh Doãn Tiêm Vân lập tức sửng sốt, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Chữ cái này, thật sự có thể dùng để hình dung con cóc to lớn che trời kia sao?
Thứ đáng sợ đó, đặt ở Lam Tinh cũng là cự vật người người kính sợ, ở trong miệng tiền bối, tại sao lại giống như phế vật vậy, cho dù là gà vịt người phàm ném đi, cũng không đến mức bình tĩnh như thế.
Vẻ mặt Thanh Doãn Tiêm Vân mơ hồ, chỉ có thể nhìn Dịch Phong khẽ mỉm cười.
"Chúng ta vẫn là trở về đi, lần này không gặp được bao nhiêu ma vật."
Thân ảnh thảnh thơi vác đao rời đi, vẫn như cũ bình thường không có gì lạ, nhưng lại phảng phất giống như sâu không lường được, làm trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân đây vẻ kiêng kỵ, chỉ nhìn từ phía xa, cũng khiến cho bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh.
Hoàn hồn mau chóng đuổi theo, mới coi như bắt kịp tiền bối trở về phi chu.
Khi bọn họ lại lần nữa ngồi cạnh nhau ngồi thiền, Thanh Doãn Tiêm Vân đã không thể nào bình tĩnh được, cũng không thể nào lãnh đạo giống như nước, nhìn bề ngoài thì yên lặng như nước, nhưng đã sắp khó che giấu được kinh hãi trong lòng.
Thực sự không thể tin được, người trẻ tuổi sớm chiều ở chung, thế mà lại là cao thủ như thế, nhân tài ở Vân Tinh tàn lụi bế tắc mười vạn năm, còn có tiền bối cao nhân vượt qua bọn họ.
Yên lặng ngồi, đôi mắt đẹp của Thanh Doãn Tiêm Vân hiện lên vẻ kính sợ.
Dịch Phong vẫn là bộ dáng bình thản kia, tùy ý lên tiếng hồi.
"Cái cửa kia, còn bao lâu nữa mới có thể đến?"
Thanh Doãn Tiêm Vân nhanh chóng trả lời, ngữ khí cung kính ngôn từ cẩn thận.
"Khởi bẩm tiền bối".
"Dựa vào lộ trình trước mắt, đoán chừng ngày mai là có thể đến cánh cửa Tỉnh Không ở trung tâm Ma Vực."
Trung tâm Ma Vực, có lẽ chỗ đó có rất nhiều Ma tộc.
Dịch Phong hiếu kỳ nhìn chăm chú, trong mắt đã có chút chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận