Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 917: Lão giả chết tiệt không biết xấu hổ

Nghe xong, Vân Quảng gật đầu: "Lão tổ anh minh".
"Lão tổ anh minh, nếu người trong thiên hạ biết được người muốn thu nhận đệ tử, e là tất cả thanh niên tài tuấn của Thiên Trận Tiên Châu đều sẽ tụ tập hết lại đây".
Đám người phía dưới nhao nhao lên tiếng.
Rất nhanh.
Tin tức đại sư trận pháp cấp chín Lý Anh Liên của Thiên Trận Các nửa tháng sau mở đại yến, muốn thu nhận đệ tử thân truyền nhanh chóng được truyền đi.
Trong thành Thiên Dung.
Dịch Phong sau nhiều lần tức giận, đám người vây quanh cửa cũng đã bớt đi không ít.
Mà đi theo vòng xoáy của thành Thiên Dung, Dịch Phong cũng không quên kế hoạch thu nhận đồ đệ của mình, sẽ thường xuyên lẻn ra ngoài, đến các đường lớn và những nơi đông đúc để tìm đồ đệ của mình.
Nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Trong viện.
Dịch Phong đang tiếp đãi một lão giả tự xưng già đại sư trận pháp cấp sáu, nghe ông ta khen ngợi thổi phồng, Dịch Phong bỗng cảm thấy đau đầu.
"Lão đầu, ta thật sự không phải đại sư trận pháp, về phương diện trận pháp ta chỉ là đồ bỏ thôi!"
Dịch Phong tận tình giải thích.
"Tiền bối khiêm tốn rồi".
Lão giả cúi đầu, ánh mắt lại bắt gặp món đồ điêu khắc bằng gỗ mà Dịch Phong đang chơi trong tay, lấp lánh với màu sắc sắc nét, như thể đã xuyên thấu tất cả mọi thứ.
Đúng vào lúc này, ngọc giản trong tay Dịch Phong khẽ lóe sáng.
"Này, Dịch Phong huynh đệ, ta là Lý Mạt Thu, ngươi sống ở đâu, bổn cô nương đem đồ ăn ngon tới cho ngươi, báo đáp thịt nướng lần trước của ngươi!"
Giọng của Lý Mạt Thu trong ngọc giản truyền đến.
Dịch Phong còn đang nghĩ cách thoát khỏi lão đầu này, lập tức vui vẻ đồng ý nói địa chỉ cho nàng ta.
"Này lão đầu, mời ông đi cho, ta còn có việc!"
Dịch Phong cạn lời nhìn lão giả trước mắt.
"Vâng tiền bối, vãn bối xin cáo lui".
Lão giả cung kính đáp lại, rồi nghiêm chỉnh rời khỏi viện.
Cùng lúc này.
Lý Mạt Thu vừa vặn cách đó không xa, xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía đình viện của Dịch Phong.
Vụ nổ lần trước khiến nàng ta bị thương nặng, nhưng sau khoảng thời gian tu dưỡng này hiển nhiên đã hoàn toàn chuyển biến tốt, dường như khí tức cũng nồng đậm hơn trước rất nhiều.
Tình cờ lại đụng phải đại sư trận pháp cấp sáu vừa xoay người rẽ vào góc đường.
Thấy vậy.
Lý Mạt Thu lập tức trừng to mắt, che miệng kinh ngạc thốt lên:
"Dám hỏi ngài, là đại sư trận pháp cấp sáu Quách Mãn Xuân sao?"
"Chào cô nương, đúng là tại hạ, nhưng danh đại sư thì không dám nhận."
Quách Mãn Xuân điềm tĩnh lộ ra ý cười, khiêm tốn nói, đồng thời khi nói chuyện, trong đầu cũng không quên nhớ tới lời nói của Dịch Phong.
Phải rồi.
Người ta đường đường là đại sư trận pháp cấp chín, còn tự nói mình là phế vật trong trận pháp.
Còn ông ta chỉ là một đại sư trận pháp cấp sáu nhỏ bé, nào dám tự xưng là đại sư gì đó.
"Quách tiền bối khách khí quá rồi, có thể gặp được ngài thật sự là quá vui mừng" Lý Mạt Thu phấn khích nói, trên mặt đầy vẻ cuồng tín.
Cũng là tuyệt đối không ngờ tới, lại có thể may mắn gặp được vị đại sư trận pháp cấp sáu này ở đây.
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, lúc này Lý Mạt Thu mới xách túi lớn túi nhỏ đi về phía đình viện của Dịch Phong.
Dịch Phong vừa mở cửa viện ra, Lý Mạt Thu đã không nhịn được hưng phấn chia sẻ với hắn.
"Này, Dịch Phong huynh đệ, ngươi không biết được vừa nãy ta may mắn thế nào đâu."
"Lúc nãy trên đường ta đến tìm ngươi ấy, ngươi đoán xem ta đã gặp ai?"
"Ai?"
Dịch Phong nghi hoặc nhìn nàng ta.
"Quách Mãn Xuân, đại sư trận pháp cấp sáu của Thiên Trận Tiên Châu đấy".
- ‹Ô".
"Cấp sáu đấy, cho dù ta biết ngài ấy đã sớm đến thành Thiên Dung, nhưng có thể gặp được ngài ấy cũng cực kỳ không dễ dàng, ta đúng thật là quá may mắn, lúc nãy ngài ấy còn trò chuyện với ta nữa."
Lý Mạt Thu nắm hai tay lại, gương mặt tinh xảo ngẩng cao, vui vẻ nói.
Thế nhưng Dịch Phong nghe thấy vậy thì trợn mắt cá chết lên.
Quách Mãn Xuân.
Không phải chính là người vừa ở trong viện của hắn, lão giả đáng chết không biết xấu hổ nịnh nọt hắn đó sao.
"Này này, ngươi cũng phải có chút phản ứng chứ!"
Lý Mạt Thu thấy Dịch Phong không có chút phản ứng nào, vừa đập vào cẳng chân hắn vừa nói.
"Hả".
Dịch Phong vô thức gãi chỗ ngứa, đáp lại.
Lập tức nhận lấy ánh mắt u oán của Lý Mạt Thu.
"Cấp sáu, Quách Mãn Xuân tiên bối thế mà là đại sư trận pháp cấp sáu cơ đấy, ngươi lại chỉ hả thôi sao?"
"Ngươi không kinh ngạc cũng không vui mừng gì à?"
"Hắn vừa mới xuất hiện bên ngoài cách cái viện này của ngươi chỉ hơn mười trượng thôi đấy."
Lý Mạt Thu không nhịn được nói.
"Hơn mười trượng thì sao?" Dịch Phong cũng không nhịn được liếc nàng một cái: "Hắn vừa mới ngồi trên băng ghế nhỏ mà hiện tại ngươi đang ngôi đấy."
"Ngươi lại khoác lác rồi".
Lý Mạt Thu u oán nói: "Con người ngươi cái gì cũng tốt chỉ là có phần thích khoác lác, hơn nữa còn không có lòng kính sợ, thôi bỏ đi, sau này có chuyện kiểu này cũng sẽ không chia sẻ cho ngươi nữa, quả thực là làm người ta tức chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận