Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1806: Dị sắc này đại diện cho giết chóc (1)

Dung nhan khi quay người lại, đã khôi phục vẻ kiên nghị như xưa.
“Tiếp tục cảnh giác xung quanh, không thể buông lỏng, sau khi kiểm tra xác định không còn mị linh xuất hiện, làm theo trình tự, báo cáo tiến độ công việc cho tổng bộ, trợ cấp gia đình liệt sĩ cứu chữa thương binh!”
“Đồng thời.”
“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này thi hành giờ giới nghiêm ban đêm, buổi tối có mị linh xuất hiện, bất kỳ ai cũng không được tự ý ra khỏi nhà!”
Đội viên còn sống sót lập tức hành lễ đáp lời.
“Vâng! Đội trưởng!”
Nữ đội viên sau lưng cũng lấy công cụ truyền tin ra, không ngừng gửi đi hình ảnh hiện trường.”
Tất cả đều làm đâu vào đấy.
Trải qua nhiều lần đau thương, mọi người càng thêm thành thạo, sau khi kiềm nén cảm xúc cá nhân vào công việc, tất cả đều ưu tiên cho việc bảo vệ người dân.
Cởi đồng phục ra, bọn hắn mới là chính mình.
Mặc bộ hắc y này, bọn hắn chính là vệ binh bảo vệ thành phố, là phòng tuyến cuối cùng canh giữ ngọn đèn cho vạn gia, tuyệt không cho phép lùi bước!
Nhưng mà.
Tình huống dường như càng ngày càng tệ.
Đêm nay lại một đồng đội hi sinh, miễn cưỡng mới xem như giữ được yên bình.
Ngày mai sẽ thế nào đây?
Tương lai, còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Từng nỗi lo âu lan tràn trong lòng, đội trưởng mỹ nữ quan sát cảnh đêm thành phố đến xuất thần.
Bỗng nhiên!
Một bóng người lọt vào tầm mắt!
Ánh mắt đội trưởng mỹ nữ ngây ra như phỗng, nhìn kỹ lại.
Quả thật là một nam nhân, đang chậm rãi bước đi trên con đường dài, ăn mặc bình thường, tay còn xách theo hai túi đồ, dáng vẻ lười nhác như không có chuyện gì.
Đội trưởng mỹ nữ nhìn đến mức cau chặt mày, lập tức hành động!
Nữ đội viên không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vội vã đuổi theo.
Chờ đến khi hai người bước trên đường.
Người trẻ tuổi kia vẫn chưa đi quá xa, thoạt nhìn chỉ là công dân bình thường, bước đi lười nhác khiến hai người càng thêm bất đắc dĩ.
Đội trưởng mỹ nữ bước nhanh đến gần, gọi người thanh niên.
“Xin chào.”
Thanh niên ngơ ngác quay đầu, tướng mạo cũng bình thường.
“Sao thế?”
Câu hỏi này.
Khiến tính khí nóng nảy của nữ đội viên sắp bùng nổ!
Còn sao thế?!
Mọi người liều sống liều chết bảo vệ người dân, ngươi thì hay rồi, ngay cả tính mạng mình cũng không thèm để ý, đêm hôm còn ra ngoài đi dạo, có xứng với những chiến sĩ đã qua đời không!
Trái ngược với tính tình nóng nảy của nàng ta, nữ đội trưởng trầm ổn hơn nhiều.
Khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc lên tiếng.
“Hiện nay buổi tối rất nguy hiểm, sắp tới còn có lệnh giới nghiêm ban đêm, tốt nhất ngươi đừng ra ngoài một mình vào buổi tối, hiểu chưa?”
Ngô Đào càng thêm mờ mịt.
Trước giờ hắn ta không hề cảm nhận được nguy hiểm, cho dù là một phần một tỷ. Buồn bực nhớ lại một lúc lâu, thấy mình cũng không bỏ sót điều gì.
“Làm gì có nguy hiểm?”
“Sao ta không cảm giác được…”
Vừa nghe không thể ra ngoài, vẻ mặt Ngô Đào trở nên kiên định.
“Không ra ngoài sao được.”
“Nếu ta không ra mua đồ, mới gọi là nguy hiểm đấy!”
Vội vàng níu chặt túi đồ trong tay, nhìn thấy bùa giấy vẫn an ổn, hắn ta mới thở phào yên tâm.
Lời nói và động tác vô nghĩa, khiến đáy lòng hai mỹ nữ nặng nề.
Cho dù là đội trưởng, sắc mặt cũng không khỏi rét lạnh.
Nam nhân này, đúng là không biết tốt xấu, nàng ta ra mặt khuyên nhủ, vậy mà cũng không chút tác dụng, điển hình của việc nhận thức có vấn đề, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mặc hắc y, nữ đội trưởng không thể làm ngơ được. Nàng ta không thể mặc kệ công dân này như vậy, để mặc hắn ta chết trên đường.
Nhíu mắt lại, nàng ta dò hỏi với giọng điệu kiềm chế.
“Vị tiên sinh này, ngươi sống ở đâu?”
“Nếu không có chuyện gì, chúng ta có thể đưa ngươi về nhà.”
Lòng Ngô Đào sửng sốt, vậy mà còn có người tốt như thế?
Thế đạo hiện nay sáng sủa như vậy sao.
Đánh giá một phen.
Thấy vẻ mặt hai nữ nhân đầy chính nghĩa, cũng không có nguy hiểm gì, nên thoải mái gật đầu đồng ý.
“Được.”
Nói đoạn, hắn ta nhếch miệng chỉ hướng.
“Nhà ta ở phía trước, đa tạ hai cô nương.”
Hai nữ nhân gật đầu, cứ thế đưa Ngô Đào về nhà.
Vốn dĩ.
Bọn hắn rất cảnh giác, lúc nào cũng chú ý tình huống xung quanh.
Nhưng thấy dáng vẻ Ngô Đào thảnh thơi, nữ đội viên không khỏi lẩm bẩm.
Thần kinh người này phải thô đến mức nào, nửa đêm ra ngoài đi dạo, không sợ gì hết, dám lấy mạng ra đùa.
Thật sự là thiên tài.
Càng nhìn vẻ biếng nhác kia, nữ đội viên càng mở rộng tầm mắt.
Lặng lẽ đến gần mỹ nữ.
“Lão đại, ngài nói xem liệu đầu óc người này có vấn đề hay không, hắn hoàn toàn không biết cái gì là chết.”
Đội trưởng mỹ nữ trợn mắt, không lên tiếng.
Nữ đội viên xấu hổ thè lưỡi, giọng nói càng nhỏ hơn.
“Ưm…”
“Ta thấy hắn không có vấn đề về trí lực.”
“Nhưng mà, hôm nay là đêm huyết nguyệt, chuyện này đã thông báo với người dân từ sớm, ai cũng biết đến lúc này phải trốn đi, sao hắn còn dám ra ngoài đi dạo, không sợ chết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận