Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1382: Thu đồ đệ? Ha ha ha (2)

Bây giờ nhìn thấy đao pháp kinh khủng, lại thấy tâm cảnh của Dịch Phong, Ngụy Đông Hải mới hiểu được tại sao có câu đại đạo là phản phác quy chân, là quay về bản chất đơn giản nhất, cái gì gọi là cao nhân tuyệt thế thực sự !
Mọi loại vinh hạnh cùng xấu hổ xen lẫn, hắn không còn dám thất lễ!
Vội vàng cảm tạ, vẻ mặt chân thành tha thiết.
"Tiền bối nói quá lời, vật này ta không dám nhận!"
Không hiểu sao đối phương đột nhiên cung kính như vậy, Dịch Phong đã có chút sững sờ.
Thu hồi đại đao, xung quanh cũng không có người khác.
Dịch Phong buồn bực hỏi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Lão bá, ngươi làm cái gì vậy? Làm sao đột nhiên khách khí như vậy, còn gọi ta là tiền bối...
Lời nói tràn đầy kinh ngạc, thật giống như không hiểu gì cả!
Ngụy Đông Hải ngước mắt, cung kính nói: "Tiền bối thực lực siêu quần, giết Hư Không Thú dễ dàng như thái rau, tự nhiên phải xưng là tiền bối:
"A, là như thế sao?"
Dịch Phong bừng tỉnh đại ngộ, có chút ngượng ngùng, phất tay cười nói: "Cũng không có gì, ta chỉ là một Thánh nhân mà thôi, ngươi không cần xưng hô như vậy, quá xa lạ, ngươi cứ gọi Dịch Phong là được."
"Làm sao ta dám gọi vậy?" Ngụy Đông Hải nói.
"Có gì không dám, cứ như vậy đi." Dịch Phong phất phất tay, suy nghĩ nên kho hay nướng lên đống râu trong tay.
Nhưng tựa hồ không ổn, như thế thì có chút quá qua loa.
Xem ra cần phải có cách chế biến ra trò mới được.
Ngược lại Ngụy Đông Hải nghe Dịch Phong nói chuyện bâng quơ như vậy, trong lòng cảm khái không thôi.
Người này vô luận là tâm cảnh hay là thực lực, đều đã vượt xa bọn hắn.
Tuy nói xưng hô đã giữ theo ý Dịch Phong, nhưng cách đối thoại của hắn trong bất tri bất giác đã tràn ngập tôn kính Dịch Phong.
"Đây là bảy mươi hai sợi râu của ngươi, chúng ta mỗi người một nửa!" Dịch Phong chăm chú đếm một lần, đưa một nửa số sợi râu trong tay qua! Chỉ là nhìn nửa đống râu còn lại, cũng có chút thấy tiếc nuối.
Ngụy Đông Hải càng thêm rung động.
Hai tay cung kính tiếp nhận, tay hơi run lên: "Đa tạ, đa tạ... Dịch huynh đệ!"
Dịch Phong cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi không cần khách khí như vậy, đáng tiếc hơi ít râu, chỉ có thể làm ăn mấy bữa thịt rượu, bằng không, nói không chừng chúng ta có thể ăn bún riêu cua rồi!"
Ngụy Đông Hải nghe mà ngạc nhiên.
"Dịch huynh đệ, không biết bún là cái gì?"
Dịch Phong càng thêm hoài niệm kiếp trước, nhịn không được nhìn lên trời cao, mắt lộ ra hoài niệm.
"Bún sao..."
"Đây là một loại đồ ăn ngon ở quê hương ta, cũng giống như mì sợi.
Lộp bộp!
Ngụy Đông Hải cả kinh đến mức trong lòng run lên.
Râu của loại quái vật hư không kia rất quý trọng, còn được mọi người gọi là râu rồng, đây là Thánh bảo, một sợi cũng đủ dẫn tới gió tanh mưa máu trên giang hồ, tiền bối vậy mà có thể ăn như mì sợi, vậy phải dùng bao nhiêu sợi đây? !
Như thế xem ra, thu hoạch hôm nay đúng là không đủ!
Chênh lệch hai bên như trời cao và vực sâu!
Tưởng tượng tới một cái bát bún màu vàng đầy ắp, Ngụy Đông Hải thấy sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng khi nhìn về phía Dịch Phong, trông thấy cảm khái trong mắt hắn giống như đã trải qua tang thương ngàn vạn năm, sâu không lường được.
Không phải là Ngụy Đông Hải quá giỏi suy diễn, mà vì câu nói "Đồ ăn ngon ở quê hương ta" đã mang tới không gian tưởng tượng vô tận.
Chẳng lẽ...
Đột nhiên.
Ngụy Đông Hải cả kinh trợn to mắt, tựa hồ ý thức được chân tướng cực kì khủng bố!
Dù bản thân hắn cũng là Thánh nhân ngũ giai, nhưng lúc này cũng phải nghẹn ngào!
Vội vàng che bờ môi, Ngụy Đông Hải đã sợ hãi vô cùng!
Còn may Dịch Phong đang đắm chìm trong cảm xúc nhớ nhà, nên cũng không chú ý tới.
Mà Ngụy Đông Hải đã triệt để thán phục, cũng rốt cuộc hiểu rõ vị tiền bối này là cao nhân tuyệt thế đến mức nào.
Thánh nhần thu đồ đệ.
Giờ phút này hồi tưởng lại chuyện cũ, hắn đã xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Mang theo kính sợ và rung động, ánh mắt Ngụy Đông Hải tràn ngập kính trọng, nguyện vọng đã phủ bụi nhiều năm trong lòng đột nhiên thức tỉnh dậy.
Nếu vị này ra tay, nhất định có thể thành công.
Do dự một chút mới dám thấp thỏm xin chỉ thị.
"Dịch huynh đệ, hôm nay gặp được, thực sự là phúc ba đời nhà ta, nếu Dịch huynh đệ đang nhàn rỗi, không biết có muốn ra ngoài thám hiểm không?"
"Thực xấu hổ, cũng không dám giấu giếm, ta có chuyện muốn nhờ..."
Dịch Phong nghe vậy ngoái nhìn.
Nhịn không được hiếu kì hỏi.
"Đi đâu cơ?"
Chỉ một câu hỏi thuận miệng đã khiến trong lòng Ngụy Đông Hải sinh ra hi vọng cùng vinh hạnh lớn lao, chờ mong cũng trong nháy mắt tăng vọt!
Vội vàng nói rõ: "Chính là Cổ Tẩu Lang trong truyền thuyết, ta vốn không nên mở miệng nhờ, nhưng ta có một món đồ cực kỳ trọng yếu lưu lạc trong đó, bây giờ bất đắc dĩ nên mới..."
Ngụy Đông Hải biết rõ về sự kinh khủng của Cổ Tẩu Lang, tự nhiên không dám giấu giếm chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận