Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 436: Lão tam chịu đựng (1)

Gấu đen đang run rẩy đưa mắt nhìn bầu trời một cái, phát hiện mọi thứ đều bình yên vô sự thì lập tức cười ngơ ngơ: "Ha ha ha, không sao rồi, ta thật sự không sao cả, chắc chắn là cái phong ấn kia đã quá lâu rồi nên bị hết hạn rồi."
"Không biết cái gì cả, cho dù là phong ấn vẫn còn thì có đại ca ở đây, lẽ nào lại có thể để cho ngươi bị thương à?" Con rết không khôi dạy dỗ.
"Vâng vâng vâng".
Gấu đen liên tục gật đầu.
"Ca, bây giờ chúng ta qua như thế nào, bay qua à?" Cẩu Tử không nhịn được mà hỏi.
"Còn có bốn đứa ngốc nữa, bắt buộc phải tự mình bay qua à?"
Lâu Bản Vĩ không khỏi nói.
Lời nói này rơi vào tai của đám người Ngưu Lâm thì ngay lập tức khiến cho họ cảm thấy lửa giận đang thiêu cháy rừng rực, cắn răng nghiến lợi, hận không thể băm Lâu Bản Vĩ ra thành nghìn mảnh.
"Vội cái gì?"
Ngược lại Hắc Vũ càng bình tĩnh nói: "Để cho bọn họ nhảy nhót thêm lát nữa, bây giờ bọn họ nhảy nhót càng vui vẻ thì đợi lát nữa lại tra tấn bọn họ càng thảm thiết hơn".
"Vâng, Hắc Vũ đại nhân".
Lúc này ba con yêu Tê Lâm mới cố gắng nhịn sự tức giận trong lòng xuống.
"Nhưng mà ca, thực lực của bốn tên này bị chủ nhân phong ấn rồi, làm sao mà bọn chúng làm thú cưỡi được đây?" Lúc này, Dạ Phong Rết Yêu không nhịn được mà hồi.
"Thế thì có gì khó đâu, giải là được rồi."
Lâu Bản Vĩ khua khua tay, nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy vậy.
Đám yêu Hắc Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Bộ xương khô này không chỉ không có máu không có thịt mà còn không có não nữa à?
Thế mà lại dám giải phong ấn cho bọn họ, lẽ nào không sợ bọn họ báo thù à?
Vốn cho rằng Lâu Bản Vĩ chỉ đang nói khoác thôi, nhưng mà khiến bọn họ không ngờ tới là thế mà Lâu Bản Vĩ lại thật sự đi tới cổi bỏ xiềng xích trên người bọn họ ra.
Vút.
Trong khoảnh khắc mà xiềng xích được tháo ra thì tu vi của bốn con yêu quay trở lại như cũ.
"Ha ha ha ha..."
Cũng trong lúc này, thì bốn con yêu không nhịn được mà cười một cách điên cuồng ở trong lòng.
Vốn dĩ cho rằng còn cần phải thiêu cháy tu vi hoặc là sinh mệnh thì mới có lực để thoát khỏi xiềng xích cơ, nhưng thật không ngờ là cái bộ xương khô trước mặt này lại cứ như là không có cả não, thật sự cởi bỏ xiềng xích xuống giúp họ.
Thật giống như đi nát đôi giày sắt để tìm kiếm thì không thấy mà tự dưng lại có được mà chẳng tốn chút công sức gì cả.
"Ha ha ha, Hắc Vũ đại nhân, ngươi nhìn xem, ba người bọn ta lập tức nghiền nát cái bộ xương khô trước mặt ngươi này." Ba con yêu Tê Lân hưng phấn nói, đang muốn bộc phát tiến về phía Lâu Bản Vĩ.
"Đợi đã."
May thay trong lúc quan trọng nhất thì Hắc Vũ đã kịp thời khống chế bọn họ.
"Đại nhân còn chờ gì nữa, cơ hội hiếm có như thế" Tê Lâm vội vàng nói.
"Vẫn còn phải chờ đợi thêm nữa, mặc dù lúc này tu vi của chúng ta đã khôi phục rồi, nhưng mà khoảng cách với hòn đảo đang còn quá gần, dựa vào thủ đoạn của nhân loại kia thì chỉ cần tốn một chút cảm giác thì có thể bắt chúng ta một lần nữa, thế nên cần phải đợi tới khi rời xa hòn đảo này một chút rồi ra tay cũng chưa muộn" Hắc Vũ truyền âm cho ba con yêu kia.
Ba con yêu suy nghĩ một lúc, quả thật đúng là như thế.
Thủ đoạn của nhân loại kia đã vượt qua sự lý giải của bọn họ rồi, nếu như bây giờ mà ra tay thì rất có khả năng sẽ lại bị bắt lại một lần nữa".
Không thể không nói, ba người lại dùng ánh mắt kính trọng nhìn về phía Hắc Vũ.
Đại lão của tiên giới không hổ là danh là đại lão của tiên giới.
Bình tĩnh thật đấy.
Bất kể là tâm tính, tu vi hay là lòng dạ đều là những thứ mà bọn họ không thể nào so sánh được.
"Học tập cho tốt đi, nếu như không có chút gì thì không thể nào sinh tồn trên thế giới gian dối lừa lọc là tiên giới kia đâu" Hắc Vũ không nhịn được mà dạy dỗ.
"Vâng, ".
Ba con yêu Tê Lâm liên tục kính trọng gật đầu.
"Ngươi, quỳ xuống cho ta."
Cẩu Tử bước qua, hết lên với Tê Lâm.
Sắc mặt Tê Lâm ngập tràn lửa giận, chỉ là một con chó thôi mà lại dám lấy hắn làm thú cưỡi, hắn thật sự có chút khó mà kiềm chế rồi.
Thế nên hắn lại đưa mắt nhìn về phía Hắc Vũ một lần nữa, mang ý tứ chất vấn Hắc Vũ.
Nhưng mà lại phát hiện ra Lâu Bản Vĩ đã đặt mông ngồi lên đầu Hắc Vũ rồi, sau đó bay lên trời.
Được.
Nhìn thấy thế, Tê Lâm cắn răng mà quỳ xuống.
Suy cho cùng thì tới cả đại lão trên tiên giới là Hắc Vũ đại nhân còn phải cố mà nhịn xuống cơ mà, Tê Lâm bọn họ cũng không có gì mà không nhịn được cả, dù sao thì một lát nữa là có thể báo thù được rồi.
Cẩu Tử thuận lợi ngồi lên trên vai của Tê Lâm.
Ở bên cạnh, con rết cũng đã trèo lên đầu lão nhị Tây Yêu Lâm là Tê Miểu.
"Thế này, của ta không được tốt cho lắm?"
Gấu đen nhìn về phía con yêu cuối cùng còn sót lại chỉ to bằng một nửa người mình, hắn ngại ngùng gãi đầu gãi tai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận