Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1857: Vinh hạnh to lớn (2)

Xem xét dáng dấp ra vẻ khá thành thạo kia, tên họ Lưu này hẳn cũng khá mạnh, thế nên mới có vốn liếng ra tay ngạo mạn đến vậy.
Nhưng hắn ta thật sự có thể giết mình sao?
Câu hỏi dâng lên trong lòng, Dịch Phong cũng có chút nghi ngờ.
Không biết có bao nhiêu kẻ thoạt nhìn ghê gớm nhưng khi ra tay lại chả ra gì, đơn thuần chỉ là con hổ giấy, tên họ Lưu này cũng khó lòng khiến người ta hoàn toàn tin tưởng!
Lỡ như…
Lỡ như hắn ta không phải đối thủ của mình, chẳng phải phí công mong chờ sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dịch Phong đột nhiên hơi hoảng hốt.
Mỗi lần hắn ra tay đối phương tan nát ngay tại chỗ, những vụ việc thất bại như thế thật sự quá nhiều, khó khăn lắm mới gặp được đối thủ như vậy cũng nên điều chỉnh lại kế sách...
Chính vào lúc hắn chần chừ, công tử trên không rủ mắt cười khẽ.
“Ngươi thật sự không tệ.”
“Nếu trong vòng mười giây có thể lay động được góc áo của bổn công tử, ta sẽ phá lệ nhận ngươi làm nô bộc, đây là cơ hội ngàn vạn người nằm mơ cũng không cầu được, ngươi nên cảm thấy may mắn.”
Giỏi lắm.
Con hàng này thật sự rất biết cách ra vẻ.
Nói móc thì nói móc, trong mắt Dịch Phong đột nhiên bừng sáng.
Đúng rồi…
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù đối phương không đánh lại mình, nhưng chỉ cần để hắn ta ra tay trước chẳng phải cũng có thể giết chết mình hay sao?
Có vô dụng đến mấy, ta đứng yên cho ngươi giết còn không được à?
Cho dù một người không xong, sau này mỗi lần đối địch đều nhường đối phương trước một chiêu rồi cũng sẽ bị người ta giết chết thôi, chẳng lẽ người nào người nấy cũng đều là kẻ vô dụng à?
Tuyệt lắm!
Sao không nghĩ đến chuyện này sớm hơn nhỉ!
Đột ngột phát hiện điểm mù, Dịch Phong cất bước như người vừa tỉnh mộng.
Ngẩng đầu lên trời ngang ngược phản kích!
“Bớt khoác lác đi!”
“Ta nhường ngươi một chiêu trước, nếu ngươi có thể khiến tóc ta tán loạn, ta cũng sẽ thu ngươi làm nô bộc!”
Vừa thốt ra câu này, giữa trời đất bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Bất kể là mấy người trên trời hay bóng người dưới đất, toàn bộ đều câm lặng, chỉ có đôi mắt càng lúc càng trợn to!
Ngơ ngác.
Tu sĩ toàn trường bị lời nói của Dịch Phong làm chấn động đến độ ngây ngốc!
Đối phương là con trai trưởng lão cung Vẫn Thần, thế mà hắn dám nói lời ngông cuồng, muốn nhường đối phương trước một chiêu, cho dù là lời nóng giận, lá gan cũng lớn quá rồi!
Đối mặt với kẻ mạnh còn muốn nhường nhịn, chẳng phải tìm chết sao?
Rốt cuộc Dịch Phong tiền bối đang nghĩ gì vậy!?
Trưởng lão Thần Đạo tông nghe mà trừng to mắt, vẻ mặt hoảng hốt không dám tin!
Sự việc phát triển vượt xa dự đoán của ông ta, ông ta không thể hiểu nổi, tại sao Dịch tiền bối lại nói như vậy, cho dù sau đó đối phương vì thân phận sẽ không ra tay trước nhưng cũng đã đắc tội với cung Vẫn Thần rồi...
Chuyện, chuyện này phải làm sao mới được đây?!
Tất cả xảy ra quá đột ngột, đầu óc các trưởng lão Thần Đạo tông đều ngơ ngác, hoàn toàn không có đối sách cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ cảm thấy đã hại Dịch Phong, trong mắt tràn ngập sợ hãi hối hận!
Trên trời.
Mấy ông lão trừng to mắt như thể nghe thấy chuyện gì đó rất khó tin.
Nhìn nhau vài giây, khó hiểu cau mày lên tiếng.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”
“Ăn nói ngông cuồng như thế sẽ phải đền mạng!”
“Hừ! Dựa vào hắn cũng dám học theo công tử nhường nhịn, không biết trời cao đất rộng!”
“Thằng nhãi này thật to gan, miệng lưỡi lợi hại nhất thời, lại mất đi cơ duyên to lớn, thật là ngu không ai bằng!”
“Hắn dám khinh nhờn uy danh của công tử, lão phu nhất định chém tiểu tặc này thành trăm mảnh!”
Phẫn nộ không ngừng lan tràn, đã có người lộ ra sát ý!
Ngay cả Lưu Hạo Thiên ban nãy hãy còn lạnh nhạt, đáy mắt cũng lóe lên vẻ u ám, chậm rãi vươn tay ngăn cản lời bàn tán, mỉm cười từ trên cao nhìn xuống đất.
“Thú vị.”
“Trước mặt bổn công tử, ngươi là người đầu tiên dám nói lời ngông cuồng đến thế.”
Lưu Hạo Thiên là con trai trưởng lão cung Vẫn Thần, từ trước đến nay đều được thế gian kính ngưỡng, đi đến đâu cũng là khách quý, chưa từng có ai dám bất kính dù chỉ một chút, càng không cần nói đến việc lên tiếng nhục nhã.
Đây chính là đại bất kính!
Đáng chém ngàn vạn đao tiêu diệt thần hồn!
Trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng hắn ta lại không để lộ ra mặt.
Dù sao voi lớn đâu thể để ý đến kiến hôi kêu gào.
Nếu không về sau chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải tổn hại uy danh của cung Vẫn Thần sao?
Thấy dáng vẻ vờ lợi hại kia.
Dịch Phong trợn mắt, cạn lời thúc giục.
“Chỉ cho ngươi ra vẻ nhường nhịn, người khác không được à?”
“Hôm nay ta chắc chắn phải làm, nói nhường một chiêu là nhường một chiêu, đứng ở đây chờ ngươi ra tay, ngươi đừng chỉ biết dùng võ mồm, mau ra tay đi!”
“Chắc không phải ngươi sợ đấy chứ? Không phải chứ, không phải chứ! Con trai trưởng lão cung Vẫn Thần, được người ta nhường một chiêu cũng không dám đấu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận