Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2425: Thỉnh giáo tiên sinh (2)

“Ta lo lắng người của Vô Thánh Sơn sẽ gây chuyện ở trong tiệc cưới, xin Dịch tiên sinh nghĩ một chút biện pháp, nếu như thật sự đụng chạm gây chuyện, gia tộc khác không muốn xuất thủ, vậy thì Tư Đồ gia chúng ta nguy rồi.
Trên đường đi tìm Dịch Phong, Tư Đồ Thái Lễ đã suy tính rất nhiều.
Nếu như sau khi kết thúc buổi lễ Trần Đại Hải thật sự gây chuyện.
Mà mấy gia tộc khác lại không muốn xuất thủ, Vô Thánh Sơn lại thật sự có dự mưu gây chuyện, vậy thì ông ta đúng thật là không nắm chắc có thể thắng.
Dịch Phong duy trì nụ cười khiêm tốn, không có chút nào gặp chuyện hốt hoảng nói: “Không cần để ý đến bọn họ, ngươi tiếp đã tân khách cho tốt là được rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Dịch Phong, tâm tình bất an thấp thỏm của Tư Đồ Thái Lễ bình tĩnh lại mấy phần.
Tuy ông ta không biết rõ thực lực của Dịch Phong.
Nhưng người có thể lấy ra đủ lại binh khí, công pháp cao cấp xem như rác rưởi tiện tay vứt trên mặt đất, thực lực chắc chắn sâu không lường được.
“Có được lời này của tiên sinh, ta yên tâm rồi.”
Dịch Phong khẽ gật đầu, nói: “Tiên tổ Thương gia có mấy vị hảo hữu bạn cũ cũng sẽ đến tham gia hôn lễ của Thương Thắng, ngươi phải tiếp đãi cho tốt.”
Dịch Phong đưa tay chỉ về hai chiếc bàn gần đài cao nhất.
“Để lại hai cái bàn đó, bọn họ đều coi như là người nhà của Thương Thắng, cấp bậc lễ nghĩa nhất định phải chu toàn.”
Nghe thấy là bạn cũ của tiên tổ Thương Thắng, Tư Đồ Thái Lễ khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nghe qua tục danh tiên tổ của Thương Thắng, cũng chưa từng nghe nói Thương gia có bằng hữu gì.
Tư Đồ Thái Lễ không biết rõ tình huống, nhưng nếu như Dịch Phong đã nói như thế, vậy thì hắn cũng sẽ đi sắp xếp như vậy.
Tư Đồ Thái Lễ chắp tay nói: “Vâng tiên sinh, ta lập tức đi sắp xếp.”
“Vất vả rồi.” Dịch Phong mỉm cười gật đầu.
Tư Đồ Thái Lễ tìm mấy người tộc nhân đến, để bọn họ canh giữ bên cạnh hai chiếc bàn này, cũng dặn dò đó là bạn để lại cho bạn cũ của tiên tổ Thương Thắng, không thể để cho người ngoài ngồi vào.
Nhìn thấy Tư Đồ Thái Lễ sắp xếp thỏa đáng, tầm mắt của Dịch Phong chậm rãi đảo qua toàn bộ đại yến, yên lặng đứng nhìn mỗi người một vẻ ở đây.
Hiện trường sắp xếp bàn ghế, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Tân khách có mặt đến gần vạn người.
Hơn nữa vẫn còn có tân khách liên tục không ngừng ngồi vào tị trí.
Chỗ ngồi khá xa dành cho người vai dưới là đặc biệt chuẩn bị cho bách tính Hoa Thành.
Bọn họ dựa theo thân phận ba liu cửu đẳng, mỗi người ngồi ở vi trí mà bản thân mình tự nhận là nên ngồi ở đó.
Chỗ cách đài cao xa nhất, là một vài ăn mày quần áo lam lũ.
Đây là tiệc lớn bọn họ chờ đợi đã lâu.
Những tên ăn mày này cũng rất hiểu quy củ.
Trước khi tham gia tiệc cưới, bọn họ đều sẽ tìm đến sông nhỏ ở gần đó tắm rửa sạch sẽ bản thân.
Thời điểm đến cửa tham gia tiệc cưới, bọn họ ngắt lấy một vài hoa cỏ xem như lễ vật đưa cho chủ nhân của tiệc cưới.
Tân khách có mặt ở hiện trường đều quen thuộc quy củ, bọn họ cũng không bởi vì là ăn mày ngồi vào vị trí này mà cảm thấy có cái gì, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Tiếp đó.
Ánh mắt Dịch Phong, rơi vào chỗ ngồi hàng thứ ba cách đài cao có chút gần.
Tên Trần Đại Hải xấu xí kia, đang thấp giọng nói cái gì đó với hai tên trưởng lão.
“Thiếu chủ, đợi lát nữa chúng ta nên làm như thế nào?”
Trần Đại Hải độc ác cười nói: “Rõ ràng là nữ nhân ta nhìn trúng, thế mà Tư Đồ gia lại dám tự mình gả cô ta đi. Tư Đồ lão nhi không nể mặt ta như vậy, rõ ràng là không để Vô Thánh Sơn chúng ta vào trong mắt.”
Trần Đại Hải vừa nói, vừa nhìn một vòng tiệc cưới bày ở ngoài trời.
“Có điều không nên gấp, đợi tân khách của bọn họ đến gần đầy đủ, chúng ta mới gây sự gây khó dễ. Ta muốn dùng một ngàn bàn tiệc trước mặt gần vạn người này, cho bọn chúng biết mặt một chút, để cho bọn chúng biết kết cục chọc vào Vô Thánh Sơn chúng ta, giết gà dọa khỉ!”
“Thiếu chủ anh minh!”
Ba người xì xào bàn tán, cười lạnh nhìn xung quanh, một bộ dáng vẻ ăn chắc Tư Đồ gia.
Lúc này, một tên trưởng lão tùy tùng bên trái Trần Đại Hải, nhìn thấy hai cái bàn trống phía trước.
“Thiếu chủ, Tư Đồ gia này đúng thật là gan chó lớn, biết rõ thiếu chủ đến đây, thế mà lại không sắp xếp thiếu chủ ở hàng ghế đầu, quả nhiên vô cùng cuồng vọng!”
Một tên trưởng lão khác phụ họa nói: “Không sai, đáng ra thiếu chủ nên ngồi ở ghế bên trên!”
Vốn dĩ Trần Đại Hải không cảm thấy điều này có cái gì.
Dù sao, ngồi ở hai hàng phía trước của tiệc cưới đều là người thân, tộc nhân của nhà trai và nhà gái, đây là ước định đã thành quy củ.
Nhưng bị hai tên trưởng lão chắp tay bỏ lửa như vậy, lập tức Trần Đại Hải ngang ngược càn rỡ cảm thấy bản thân mình bị ủy khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận