Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 578: Người đáng cho người khác phải chú ý (2)

"Kiếm Hoành Thiên, đánh cuộc thành công rồi".
Biểu cảm trên mặt của Liễu Cốc Nhất rất phức tạp.
Những người khác im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Không nghi ngờ gì nữa, khuôn mặt bọn họ tràn đầy tiếc nuối.
Bọn họ một lần nữa bỏ lỡ cơ hội này rồi, mà cơ hội như thế này, e rằng sẽ không còn nữa.
Đối với Kiếm Hoành Thiên nắm bắt được cơ hội, đương nhiên là họ cực kỳ ngưỡng mộ.
Trong lòng họ cũng biết rằng trong tương lai, họ sẽ không thể theo kịp bước chân của Kiếm Hoành Thiên nữa, tam đại tông môn cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Ba người này thấy vậy mà trái tim đau nhói.
Mấy ngày sau đó.
Hằng Thiên Kiếm Trai đã nhận được một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ do Ngô Trường An tặng, khởi dậy hoàn toàn.
Tam đại tông môn còn lại cũng xảy ra biến động, ba vị đại tông chủ của môn phái từ chức, bước vào thế tục, nhập Kim Sơn Tự, quy y xuất gia.
Trên đỉnh của một ngọn núi.
Một người nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân, bên cạnh người trung niên, còn có một lão giả đang đứng ở đó.
Người trung niên đang vận công, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn lồng ngực của mình.
Vết thương.
Đã khỏi rồi.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
"Đại nhân, thực lực của người đó thực sự vượt xa dự đoán của chúng ta. Ngay cả Bạch Dương Chân Cung cũng đã bị phá hủy.
Thực lực như vậy, chắc chắn đủ để ngươi sử dụng!" Lão giả nói nhanh.
Vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt của người nam tử trung niên trở nên tức giận, rồi đập đầu lão giả kia thật mạnh.
"Ta cho ngươi sử dụng này, ta cho ngươi sử dụng này."
"Ngươi chê ta sống lâu quá rồi có phải không?"
"Một tên Tượng gỗ của hắn đánh nhầm ra một nắm đấm là suýt nữa đã khiến ta mất nửa cái mạng rồi, vậy mà ngươi vẫn còn muốn ta lợi dụng hắn?"
"Có não không hả, ngươi có não không?"
Nói đến đây, trong lòng người nam tử trung niên vẫn tràn đầy sợ hãi.
Nhớ đến ngày đó, trong lúc hắn ta đang xem trận chiến, đột nhiên có một cánh tay như cao su duỗi ra đập vào người hắn ta, cú đấm này suýt chút nữa khiến hắn đi luôn rồi, làm cho hắn ta phải dùng mấy viên tiên được quý để ổn định thương thế.
"Kiểm tra xem, trong Tiên Giang lục địa này còn có nhân vật nào đáng chú ý không?" Người nam tử trung niên lạnh lùng nói: "Còn chủ nhân của tượng gỗ này, ta thật sự không dám dây vào."
"Ấy, thật sự có một người như vậy."
Lão giả vội vàng nói: "Ta phát hiện mấy ngày trước xuất hiện một người mặc áo choàng đen, hắn dắt theo một con chó, một con rết và một con gấu, gieo họa khắp các thế lực tông môn ở Tiên Giang lục địa. Hắn còn đánh bại cả mấy con thú hoang thượng kỷ nguyên Tiên Giang ở Trung Châu.
"Một người mặc áo choàng đen, dẫn theo một con rết, một con chó và một con gấu?"
"Giáng họa khắp các thế lực ở Tiên Giang, và còn đánh bại những hoang thú nữa à?"
"Thú vị đấy!
Người nam tử trung niên nhếch khóe miệng, xét từ lời giới thiệu này, đây không phải là người mà hắn ta đang cần sao?
Vì vậy, hắn ta liền vội vàng hỏi: "Ngươi có biết người đó bây giờ đang ở đâu không?"
"Khởi bẩm đại nhân, nếu đoán không lầm thì gã áo đen vẫn ở Tiên Giang Trung Châu!" lão giả vội vàng nói.
"bi, đi Trung Châu mau, tìm hắn mau".
Người nam tử trung niên đứng dậy, vận động xương khớp một hồi rồi bước ra ngoài.
Trung Châu.
Bốn bóng dáng mặc áo choàng đen bò trên mái hiên.
Bên trong cái áo choàng đen thứ nhất chứa một bộ khung xương, cái đầu sọ biểu hiện vô cùng đặc sắc, trong hàm răng còn ngậm một cọng cỏ.
Bên trong áo choàng đen thứ hai lộ ra một cái đầu chó, hơi nghiêng đầu qua, vẻ mặt hơi mơ màng.
Bên trong cái áo đen thứ ba chính là một con rết, một đôi kìm thỉnh thoảng kẹp liên tục.
Bên trong áo dài đen cuối cùng là một con gấu đen lớn, áo choàng đen quá nhỏ cho nên chỉ che được bả vai, toàn bộ áo choàng đen kéo căng cứng.
"Đại ca đại ca à, chờ một lát, một lát đi, Thánh Nữ của Thiên Tầm Tông sẽ đi ngang qua nơi này nữa đó." Chó vội vàng nói.
"Vậy thấy hôm nay ta ăn mặc thế nào?"
Lâu Bản Vĩ vội vàng sửa sang lại áo choàng đen trên người, bày ra một tư thế rồi hỏi.
"Chờ đã ca, ta sẽ xem thử cho ngươi."
Cẩu Tử ân cần lấy từ trong lồng ngực ra một bộ quần áo, đưa tới trước mặt Lâu Bản Vĩ.
"Trời ơi, của ngươi là gì vậy?"
Lâu Bản Vĩ ngạc nhiên nhìn bộ quần áo này.
"Ha ha, cái này ngươi không biết đâu." Chó nhẹ nhàng nói ra: "Ta nghe đại gia sát vách nói qua, lúc trước chủ nhân bán quần áo vì kế sinh nhai, bộ quần áo này cũng chính đồ còn lại của vị chủ nhân đó bán."
"Mà vị chủ nhân này hình như gọi nó là, gọi là gì nhỉ?"
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, quần bó, giày bệt, chính là một món thần khí để cưa gái."
"Hít "Đồ tốt đấy".
Lâu Bản Vĩ hít vào một hơi, vội vàng cởi áo dài đen xuống, mặc vội quần bó và giày bệt vào, đứng tại chỗ quay một vòng.
"Thế nào rồi?"
Hắn phấn khởi hỏi.
"Mỹ nam tuyệt thế".
Cẩu Tử giơ ngón tay cái lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận