Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2393: Ta muốn làm cao thủ Võ Linh (2)

Trên xe ngựa, thiếu nữ trẻ tuổi đưa tay ngọc xốc lụa mỏng lên, để mặt cho gió xuân ấm áp thổi vào trong xe.
Một cỗ hương thiếu nữ lượn lờ bay đến, khiến cho tâm thần những thiếu niên đi phía trước thanh thản.
Giọng nói của thiếu nữ kia như chuông bạc trầm trầm nay đến, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm.
“Thương Thắng, vết thương lần trước của ngươi đã tốt lên chưa? Đợi trở lại Hoa Thành, ta sẽ cầu phụ thân cho ngươi một chút thuốc, để tránh để lại mầm bệnh.”
Thiếu niên tên là Thương Thắng cả mặt sang sảng mỉm cười, vỗ vỗ ngực tự tin nói: “Tam tiểu thư, ta là tu sĩ, một chút vết thương nhỏ ấy không tính là gì, đa tạ tam tiểu thư quan tâm.”
Thiếu nữ cau mày lại, mang theo giận dữ nhưng lại dịu dàng nói: “Ngươi đó, những cái khác đều tốt, chỉ là thích cậy mạnh. Chính bởi vì ngươi là người tu luyện, cho nên mới càng cần giữ gìn thân thể, nếu như để lại mầm bệnh, sẽ ảnh hưởng đến sau này ngươi thăng cấp.”
Thương Thắng lộ ra một chút quẫn bách, hắn gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự khỏi rồi, không tin ta luyện kiếm một lần cho tiểu thư xem một chút!”
“Không được! Ngươi an phận một chút cho ta.” Tư Đồ Thanh Y nũng nịu mắng.
Thương Thắng lộ ra một nụ cười chất phác, trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi.
Một lúc lâu sau, đội xe lại xuất phát lần nữa.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn xong tâm tình của mọi người đều là vô cùng thoải mái, giống như gặp được gió mùa xuân.
Lúc này, bên cạnh đường lớn xuất hiện một đạo thân ảnh áo trắng.
Nhìn thấy đội xe đi đến trước mặt, nam tử áo trắng đứng ở bên cạnh chắp tay, nhẹ nhàng nói: “Quấy rầy các vị, xem ra chắc là mọi người đi đến Hoa Thành đúng không, không biết có thể kết bạn cùng đi không?”
Tào lĩnh đội đánh giá nam tử mặc đồ trắng từ đầu đến chân này.
Áo trắng khí chất nho nhã, phiêu dật nhẹ nhàng, nhìn giống như một vị quân tử khiêm tốn, nhưng cũng giống như một vị trích tiên.
Tào lĩnh đội cảm thấy có lẽ nam tử này cũng không phải người ác gì, nhưng hắn ta cũng không lập tức đồng ý.
“Vị đạo hữu này, đợi ta đi xin ý kiến tiểu thư nhà ta một chút.”
Nam tử áo trắng khẽ vuốt cằm, duy trì nụ cười đúng mực.
Đội xe cũng không bởi vì người nam tử áo trắng mà đứng lại, rất nhanh xe ngựa của tam tiểu thư đã đến bên cạnh nam tử.
Tào lĩnh đội đứng tại chỗ, đợi đến khi xe ngựa đến gần thì xin chỉ thị của tam tiểu thư.
Tư Đồ Thanh Y nghe xong kéo rèm lụa mỏng ở cửa sổ xe ra, đánh giá người nam tử áo trắng một hồi, thấy hắn khí độ siêu nhiên thì gật đầu đồng ý.
“Đạo hữu cũng là đi Hoa Thành?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì ngươi hãy ngồi chiếc xe ngựa này của ta, Thương Thắng, mau nhường chỗ một chút cho vị đại ca ca này.”
“Được, đại ca ca ngài ngồi ở bên cạnh ta.”
Thương Thắng để trường kiếm từ bên phải sang bên trái, còn bản thân mình nắm dây cương xe dịch sang phía sườn bên trái.
Nam tử áo trắng gật đầu cảm tạ, đội ngũ cộc cộc cộc bước đi về phía trước.
Nhìn thấy vị đại ca ca này thân thủ bất phàm, Thương Thắng chủ động nói chuyện.
“Đại ca ca, ta tên là Thương Thắng, trong xe là Tư Đồ tiểu thư, ngài tên là gì?”
“Dịch Phong.”
“Dịch Phong đại ca, ta tên là Tư Đồ Thanh Y.” Tư Đồ Thanh Y vén rèm lên, vẻ đẹp thanh tú động lòng người nói, sau đó gật đầu chào hỏi Dịch Phong.
Dịch Phong cũng khẽ gật đầu, đáp lễ lại.
Thương Thắng tò mò nói: “Ta thấy Dịch Phong đại ca dáng người mạnh mẽ, không biết tu vi như thế nào? Không biết ngài đi Hoa Thành là có chuyện gì vậy?”
“Ta chẳng qua là đi khắp nơi du lịch mà thôi, còn tu vi, không đáng để nhắc đến. Ngược lại là ngươi, tại sao tuổi còn trẻ mà lại đi theo thương đội rồi?”
“Oa, thật hâm mộ huynh có thể đi du lịch tứ phương như thế, mà ta lại chỉ có thể dựa vào việc vận chuyển hàng kiếm chút bạc mua chút ít tài nguyên tu luyện. Có điều đợi ta tu vi đủ cao, ta cũng nhất định phải như huynh vậy, đi du lịch khắp nơi, đây là giấc mộng của ta.”
Dịch Phong mỉm cười nói: “Có ước mơ thì nên cố gắng đi thực hiện. Ngươi cho rằng tu vi phải đạt đến cấp độ nào, mới đủ để thực hiện ước mơ của ngươi?”
Thương Thắng không chút nghĩ ngợi nói: “Muốn đạt đến cường giả Võ Linh! Trong Hoa Thành có một vị đại nhân vật, hắn chính là cao thủ Võ Linh, một quyền có thể đánh xuyên một tòa núi lớn, tu vi có thể nói là vô cùng đáng sợ!”
“Đợi ta trở thành cường giả Võ Linh, ta cũng muốn như Dịch Phong đại ca đi du lịch khắp nơi, đi ra khỏi mảnh khu vực này, nhìn một chút thiên địa càng rộng lớn hơn.”
Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Tư Đồ Thanh Y.
“Dịch Phong đại ca, Thương Thắng chỉ thích cậy mạnh, huynh đừng để ý.”
Thương Thắng ngượng ngùng gãi đầu, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tam tiểu thư, người đừng trêu chọc ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận