Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1193: Tra nữ

"Ngươi, sao ngươi dám?"
Động tác đột ngột này của Dịch Phong khiến Mị Tiên Nhị mới vừa rồi còn tự cho là mình đang khống chế khiến hắn mất kiểm soát, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà Dịch Phong dám tự ý hành động thật.
"Vì sao không dám, không phải ngươi đã nói rồi sao?"
Dễ phong tức giận hỏi.
"Nhưng mà..."
Nàng hít thở sâu một hơi cho mình có thể duy trì bình tĩnh, dưới tình huống bị khống chế thế này, nàng bất động thanh sắc, vội vàng vừa cười vừa nhắc nhở: "Ta nói như vậy thôi, nhưng bản thân ngươi phải nghĩ cho kỹ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó."
"Ngươi nghĩ xem lỡ như ta nói chuyện này ra, vậy thì ngươi sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu, có thể sống tận ba ngày là phỏng đoán thôi, có khi một ngày ngươi cũng không sống nổi."
"Chuyện này là thật?"
Dịch Phong ngừng động tác trên tay lại, hỏi vội.
"Đương nhiên là thật, sao ta có thể gạt ngươi được."
Mị Tiên Nhi mỉm cười, nghĩ thế cục đã bị mình khống chế trong tay, vội vàng ở trên giường trở mình, cười khiêu khích với Dịch Phong, nói: "Nếu ngươi có lá gan này, vậy ngươi cứ việc tới đi."
"Nói miệng không làm chứng được, phải có chứng cứ mới tin thật được".
Bàn tay Dịch Phong vung lên, cầm khối ngọc giản ghì hình ra đặt một bên.
"Khi nào ngươi lan tin, tốt nhất là tung cái này ra ngoài, một canh giờ cũng đừng để ta sống."
Nói xong, lại là xoẹt một tiếng.
Gió mát ập đến, Mị Tiên Nhi trừng lớn hai mắt.
Còn ghì hình nữa hả?
Liếc mắt nhìn ngọc giản ghì hình bên cạnh, giờ nàng mới hiểu được, từ đầu đến cuối mình không hề khống chế gì hết, mà ngược lại nàng đang bị Dịch Phong đùa bốn.
Trong lòng biết không thể tiếp tục như vậy được.
Không chừng tiểu tử này có thể làm thật...
Thân thể nàng tựa như quỷ mị loé lên, lăn qua một bên, choàng một bộ y phục như ban đầu, như chưa hề xảy ra chuyện gì, ung dung cười nói: "Dịch công tử, vừa rồi chỉ là đùa với ngươi thôi, mong Dịch công tử chớ có để ý nha".
Vừa dứt lời, một cỗ lực đánh tới.
Ẩm.
Nắm vai nàng nên lên boong thuyền.
"Mẹ nó, quần cũng cởi rồi, ngươi lại nói với ta là đùa, đùa cơ à, đồ tra nữ, hứ..."
Nói xong, Dịch Phong hổn hển bỏ đi, để Mị Tiên Nhi nằm trên boong thuyền mặt mũi đầy hoang mang.
"Chết tiệt, hắn dám quăng ta ngã sao!"
Mị Tiên Nhi đứng lên đi đến bàn mạt chược, tức hổn hển nghiền đống dưới tay thành bột phấn.
Trong thiên hạ này, không một ai dám đối xử với nàng như vậy.
Nam nhân nào cũng cung phụng, nâng niu nàng, chỉ riêng mình tên kia dám làm vậy với nàng.
Nhất thời.
Thân thể mềm mại của nàng bị chọc tức đến mức run rẩy, thầm nghĩ sẽ chém Dịch Phong ra thành trăm mảnh.
Nàng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lúc này mới yên ổn ngồi xuống.
Nàng thêm lá trà, muốn uống cho tâm cảnh yên tĩnh.
Lúc sau, hương trà bốn phía, nàng ung dung nâng chén trà lên, trong đầu nhớ lại cảnh Dịch Phong quăng ngã nàng vừa rồi.
Bỗng nhiên.
Nàng nở nụ cười.
Trên đời làm gì có nam nhân nào như vậy, có thể ôm vai quăng nàng xuống.
"Tiểu gia hoả, vốn tính băm ngươi thành trăm mảnh, nhưng giờ nhớ lại, sao lại thấy ngươi cũng hơi đáng yêu?"
"Hi hi..."
Nàng che miệng cười không ngừng.
"Như thể không hận ngươi nổi á, tiểu tử đáng yêu như vậy, thật là khiến người ta yêu thương, muốn sai người bắt ngươi đi đâu cũng dẫn theo".
"Tỷ tỷ đây muốn nhìn cho kỹ, để xem ai chơi ai".
"Người đâu."
Nàng phất tay.
"Đại nhân".
Quản gia cung kính quỳ xuống trước mặt nàng.
"Mời cái tên Dịch Phong vừa rồi lên tầng ba cho ta, an bài một gian phòng cho hắn" Mị Tiên Nhi phất tay nói.
"Vâng".
Quản gia gật đầu, sau đó trực tiếp đi xuống lầu dưới.
Lúc này Dịch Phong vừa mới hùng hùng hổ hổ đi đến tầng hai, liền bị nam quản gia đuổi theo.
Nghe quản gia nói Mị Tiên Nhi muốn mời mình lên tầng ba, Dịch Phong đáp ứng không chút suy nghĩ.
Nào có căn phòng nào cho không.
Dù sao cũng là người sắp chết rồi, quan tâm nhiều làm gì, cứ tùy tâm sở dục vậy đi.
Không chỉ được đi lên tầng ba, mà Dịch Phong còn đòi vào phòng chữ "Thiên".
"Cái gì? Phòng chữ "Thiên" hả?
Gương mặt quản gia lộ ra vẻ hiếm thấy Người có thể ở phòng chữ "Thiên", không phải đơn giản chỉ có tiền là ở được, chủ yếu phải là đại nhân vật có chút mặt mũi mới được vào.
"Sao nào? Không được hả?"
Dịch Phong nghiêng đầu hỏi.
Quản gia vừa khó xử vừa nghĩ đến thái độ của Mị Thiên Nhi với Dịch Phong, cân nhắc một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp ứng chuyện này Đợi sau khi Dịch Phong vào ở phòng chữ "Thiên", quản gia mới vội vội vàng vàng chạy lên lầu bốn báo cáo.
"Đại nhân!"
Hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt Mị Tiên Nhi.
Thấy bộ dáng lo lắng này của hắn, dường như Mị Tiên Nhi không bất ngờ chút nói, nâng tay lên nói: "Sốt ruột cái gì, không chịu vào ở đúng không, ta lường trước rồi."
"Tiểu nam sinh ngạo kiều một chút, bình thường thôi mà".
Bạn cần đăng nhập để bình luận