Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1574: Đại nhân vật chân chính (2)

Cho đến lúc này, rốt cuộc Tống Vũ Đình cũng hiểu, công tử bình dị gần gũi kia là đại nhân vật chân chính, là người đủ để cho thánh nữ của Nguyệt Thần Các đối đãi tôn kính.
Loại chân tướng này, giống như mộng đẹp.
Cho dù chỉ là cùng ngồi ăn uống, nhìn về vị ân nhân nhiều lần tương trợ mình này, Tống Vũ Đình cảm thấy rất vui vẻ, mỗi một thời khắc đều là cảnh tượng tốt đẹp.
Đáng tiếc, thời gian vui vẻ đều là ngắn ngủi.
Thời gian chưa hết một nén hương, đã cơm nước no nê.
Nhìn thấy thời cơ chín muồi, không khí cũng vừa đúng.
Thanh Doãn Tiêm Vân nhìn về phía Dịch Phong, trong mắt lộ vẻ chân thành tha thiết.
“Dịch công tử, chuyến này chúng ta đến là để đón tiếp ngươi.”
“Sư tôn đã biết ngươi đến Lam Tinh, có ý mời ngươi đến Nguyệt Thần Các, không biết ý của ngươi thế nào?”
Lời này vừa nói ra, trong mắt cha con Tống gia lộ vẻ ngạc nhiên.
Gần như trong nháy mắt, đều căng thẳng nhìn về phía Dịch Phong, giống như là nghe được cơ duyên to lớn, đến một chút âm thanh cũng không dám làm ra, sợ phạm phải sai lầm lớn.
Nghe tiếng, Dịch Phong đặt chén trà trong tay xuống.
Đây cũng thật là đúng dịp.
Hắn đến Lam Tinh, cũng chính là vì đi đến Nguyệt Thần Các tìm cao thủ so chiêu, thuận tiện suy nghĩ một chút phương hướng tương lai đại kết tìm chết, kết quả thế mà Nguyệt Thần Các lại ném cành ô liu đến trước.
Dựa theo ấn tượng, Nguyệt Thần Các hẳn là tông môn chính phái, cũng có danh vọng không tệ, nhất định là sự tồn tại tương đối mạnh.
Nếu như lùi một vạn bước mà nói.
Trong tình huống chưa quen thuộc cuộc sống ở Lam Tinh, có điểm dừng chân như thế cũng không tệ.
Trong lúc Dịch Phong suy nghĩ, mấy người trên bàn rượu cũng cùng nhìn chăm chú chờ đợi, trong mắt lộ ra thần sắc khác nhau.
Thanh Doãn Tiêm Vân có chút căng thẳng, lo lắng có khi nào sẽ bởi vì một khó khăn trắc trở nho nhỏ mà bỏ lỡ cao thủ hay không.
Cha con Tống thi càng thêm bất an và kinh ngạc.
Bọn họ không hiểu được, Dịch Phong công tử đối mặt với lời mời của Nguyệt Thần Các, còn do dự, vậy thì tầm mắt và thực lực, đã không phải là điều bọn họ có thể tưởng tượng…
Ngắn ngủi mấy giây, đột nhiên bàn rượu lâm vào yên lặng.
Mãi đến khi Dịch Phong đập bàn lên tiếng.
“Được, ta sẽ đi theo ngươi.”
Mọi người mới lộ ra ý cười đặc biệt, một hồi vui vẻ đứng dậy đưa tiễn.
Đệ tử Nguyệt Thần Các ở trong viện cũng làm theo động tác đó, dưới ánh mắt sùng kính của mấy trăm gia đinh và hộ vệ, một hàng dài người từ từ đi ra cửa chính, tràn đầy ý vui mừng.
Án trăng trong sáng.
Đội hình khủng bố bước ra Tống phủ, hai bên chào tạm biệt.
Nhìn lại cha con Tống thị, trong mắt Dịch Phong đầy vẻ cảm kích, hành lễ lên tiếng.
“Chiếu cố những ngày gần đây, đa tạ!”
Cha con Tống Đức Tài sợ hãi hành lễ.
“Dịch công tử quá lời.”
Thấy hai cha con căng thẳng, Dịch Phong cũng biết nhiều lời sẽ chỉ khiến cho không khí càng thêm ngượng ngùng, nên lấy ra một quyển sách, đưa cho Tống Vũ Đình để tỏ lòng biết ơn.
“Ta cũng không có quá nhiều vật ngoài thân, quyển tiểu thuyết này coi như là kỷ niệm, mong rằng Tống tiểu thư sẽ không ghét bỏ.”
Tống Vũ Đình hai tay nhận lấy sách, vẻ mặt căng thẳng.
Sau khi nói lời tạm biệt, Thanh Doãn Tiêm Vân vung nhẹ tay áo.
Phía trước cửa phủ đẩy ra gợn sóng hư không, xé rách không gian, thân thủ khiến cho trên dưới Tống phủ ngạc nhiên, Dịch Phong và mọi người đã sớm nhìn thành thói quen, theo thứ tự đi vào trong gợn sóng.
Đợi đến khi thân ảnh mấy trăm người tiêu tán, phía trước cửa phủ bùng nổ bàn tán sôi nổi!
“Đây chính là Nguyệt Thần Các trong truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Thánh nữ đại nhân quả thật không hổ là thiên kiêu đương thời!”
“Quả nhiên Thánh Nhân khủng bố như thế”!
“Dịch công tử cũng là cao thâm khó lường!”
Một trận bàn tán vang vọng, toàn bộ Tống gia trang không ngừng kích động.
Tống Vũ Đình đứng thẳng bất động trước cửa ôm quyển sách, mắt điếc tai ngơ đối với đủ loại ngôn từ kích động, giống như tất cả mọi thứ ở xung quanh đều không liên quan đến nàng, trong mắt nàng đã sớm chỉ còn gọn sóng yên lặng trên khu đất trống.
Giống như, nàng vẫn như cũ có thể nhìn thấy người nào đó.
Nhìn loại dáng vẻ thất thần kia, ánh mắt Tống Đức Tài phức tạp, trầm ngâm hồi lâu mới đến gần, vỗ nhẹ vai trai con gái.
“Đình Nhi.”
“Có lẽ con hiểu rõ, loại người như Dịch công tử, không phải người cùng một thế giới với chúng ta, cùng là tu sĩ, nhưng khác nhau một trời một vực. Gặp gỡ là duyên, nhưng chưa chắc đã có phận.”
“Ai…”
“Trở về hiện thực thôi!”
Nghe tiếng phụ thân thở dài, Tống Vũ Đình nghẹn ngào gật đầu.
“Dạ.”
Dù chưa nhiều lời, nhưng một đôi thanh mâu đã mơ hồ.
Nhìn thấy bộ dáng kia, Tống Đức Tài bất đắc dĩ thở dì đi vào trong viện, thuận theo tiếng bàn tán sôi nổi đi xa, bốn phía xung quanh không có người, cuối cùng Tống Vũ Đình không kìm nén nổi ẩn nhẫn trong lòng, một dòng thanh lệ yên lặng rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận