Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 704: Chân dài da trắng

Vật thể trong suốt theo động tác lắc qua lắc lại của Lâu Bản Vĩ hóa thành hình người dữ tợn, phát ra âm thanh thê lương.
"Thả ta ra".
"Ngươi có biết, ta thuộc hạ của ai hay không hả?"
"Ở trong vùng đất hoang vu này, ta chính là Tử Linh đứng đầu cấp dưới của Linh Vương. Nếu ngươi không chịu thả ta ra, Linh Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nhưng mà âm thanh của nó mới vừa dứt thì đã nghe Lâu Bản Vĩ bất thình lình lên tiếng: "Linh Vương mà ngươi nói là cái thứ này sao?"
Nghe vậy, vong linh mới vừa rồi còn đang gào to liếc mắt nhìn qua một cái. Ngay lập tức, nó sợ hãi phát hiện, không biết từ lúc nào Lâu Bản Vĩ đã bắt được vị Linh Vương mà nó vô cùng tự hào nắm chặt trong tay.
A! Làm sao có thể như vậy được?
Tử Linh cảm thấy da đầu tê dại. Linh Vương của bọn nó chính là Tử Linh mạnh nhất trong vùng hoang vu này.
"Linh linh linh Linh Vương, ngài tại sao lại... ?"
Nó trợn tròn mắt nhìn Linh Vương, lắp ba lắp bắp nói.
"Câm miệng, " Linh Vương tức tối gào lên.
Sau đó nó không nói không rằng mở ra cái mồm to tướng nuốt gọn con Tử Linh này vào bụng.
Xong xuôi, Linh Vương chép miệng mấy cái, lộ ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt nhìn về phía Lâu Bản Vĩ cười nói: "Đại nhân, ta không quen biết nó!"
"A! Có chút thú vị rồi đây".
Lâu Bản Vĩ thấy thế thì có vẻ rất là thưởng thức khi nhìn con Linh Vương này. Hắn ta buông lỏng tay thả nó rơi xuống đất.
"Cảm ơn đại nhân."
Linh Vương được khôi phục lại tự do, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt. May mắn là nó phản ứng nhanh, nếu không thì đã chết thẳng cẳng.
Lúc nãy, nó còn đang vui vẻ cắn nuốt một con Tử Linh khác thế mà bỗng nhiên có một bàn tay đột ngột xuất hiện tóm nó lại đây.
Nhớ tới cảnh tượng đáng sợ lúc nãy, nó ngay lập tức hiểu rằng người đang ở trước mặt mình lúc này không thể chọc vào.
"Ha ha ha! Các vị đại nhân! Không biết mọi người tới chỗ này có chuyện gì quan trọng không?"
Linh Vương lập tức quỳ trên mặt đất, cười hì hì nói: "Ta chính là Tử Linh mạnh nhất trong vùng đất hoang vu này. Đương nhiên ta không phải đang khoe khoang mình mạnh mẽ thế nào. Trước mặt các vị đạo nhân ta vẫn chỉ là tiểu đệ mà thôi. Ta chỉ muốn nói là, nếu các vị đại nhân có chỗ nào cần giúp đỡ hay có bất cứ yêu cầu gì, có lẽ ta có thể giúp đỡ một chút, ha ha ha..."
"À! chúng ta chỉ là người qua đường thôi, ở mấy ngày rồi lại đi".
Lâu Bản Vĩ giơ tay lên nói: "Chỉ có điều, bản tra nam rất thích ngươi. Tương lai mấy huynh đệ chúng ta phải dựa vào ngươi giúp đỡ rồi."
"Chỉ là chút lòng thành, chút lòng thành! Tiểu nhân nhất định sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Các vị đại nhân có gì phân phó cứ việc nói." Linh Vương cúi đầu khom lưng nói.
"À, vậy ngươi lại đây, ta hỏi một chút..." Lâu Bản Vĩ ngoắc ngón tay.
Linh Vương vội vàng tới gần.
"Bản tra nam hỏi ngươi một chút, có thể sắp xếp mấy muội tử qua đây không?" Vừa nói Lâu Bản Vĩ vừa nâng nâng trước ngực miêu tả, nhỏ giọng cợt nhả nói: "Là cái loại này. Loại thật to, thật to?"
Lâu Bản Vĩ nói như vậy làm Linh Vương ngay lập tức khó xử.
"À! Đại nhân! Ngài xem chỗ chúng ta như thế này thì lấy đâu ra muội tử chứ?" Linh Vương chua xót nói.
"Không có muội tử sao?" Lâu Bản Vĩ lập tức chẳng còn chút hào hứng nào. Hắn ta lạnh mặt nói: "Vậy bình thường ngươi làm như thế nào để giải quyết?"
"Đại nhân, chuyện này ngài đừng có hỏi mà." Linh Vương chua xót nói.
"Tiểu nhân đã mấy kỷ nguyên rồi còn chưa có khai trai".
Lâu Bản Vĩ nhìn bộ dáng chán nản của con Linh Vương này, vốn dĩ trong lòng hắn ta còn có chút tức giận đã nhanh chóng tiêu tan. Lâu Bản Vĩ trái lại còn vứt cho nó một cái nhìn an ủi.
"Nỗi khổ này của ngươi, ca hiểu".
"Chỉ có điều ca vẫn phải dạy dỗ ngươi một chút. Nếu về mặt sinh lý đã không được thì về mặt tâm lý dù sao cũng phải tìm chút ít an ủi chứ".
"Ca dạy dỗ rất đúng, ca dạy dỗ rất đúng".
Linh Vương cung kính khom mình gật đầu. Nó vẫn còn đang sợ hãi về việc mình không thể sắp xếp mấy muội tử cho Lâu Bản Vĩ mà sẽ bị một đập một cái chết tươi.
Chỉ là vừa mới nói xong nó bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Ngay lập tức ánh mắt Linh Vương sáng ngời.
"Đại nhân, ta có biện pháp." Nó hô lên.
"Hả?" Lâu Bản Vĩ ngạc nhiên thốt lên một tiếng nhìn về phía nó.
"Bên ngoài cái nơi hoang vu này, có bảy muội tử, làn da trắng trẻo, dung mạo xinh đẹp, tất cả đều rất khêu gợi".
"Ai nha, thật hả?" Lâu Bản Vĩ ngay lập tức mừng rỡ hỏi lại.
"Chuyện này ta làm sao dám lừa đại nhân".
Linh Vương thật cẩn thận quỳ trên mặt đất nói: "Bảy nàng ấy bây giờ đang ngồi xếp bằng bên cạnh hoang vu giới này để tu luyện.
Đôi khi họ còn tiến vào nơi này một thời gian ngắn rèn luyện.
Chỉ là tiểu nhân có lòng mà không có sức cho nên mới chưa từng động thủ với bọn họ."
"Tóm lại, mười mấy năm qua ngày nào cũng như thế".
"Tất cả bọn họ đều là muội tử tươi non mơn mởn, chân dài, da trắng".
Những lời Linh Vương nói, tức khắc làm tim Lâu Bản Vĩ như nai con chạy loạn. Hắn ta ngây ngô cười phá lên.
"Nếu đại nhân thích, tiểu nhân sẽ ngay lập tức bắt các nàng vào đây được không ạ?" Linh Vương lại hỏi.
"Từ từ, để ta sửa soạn lại một chút cái đã".
Lâu Bản Vĩ đưa tay xuống chỉnh lại cái quần bó sát của mình, sau đó cúi người thổi thổi cho sạch đôi giày lười dưới chân, cuối cùng hắn ta bày ra một tư thế tự cho là anh tuấn nhất hỏi:
"Khánh, các ngươi mau nhìn xem, khí chất của ca hôm nay thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận