Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 738: Ngươi biết sợ rồi sao? (2)

Giờ phút này, phía trên cánh tay hắn ta có một hình xăm vô cùng đáng sợ dần dần biến mất.
Hắn ta đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt trắng dã không có tròng mắt, đáng sợ làm người ta sợ hãi.
"Khí tức của Ma Hoạt sao tự dưng lại biến mất?"
Hắn nói rồi cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình.
Trên cánh tay vốn dĩ có đồ án của Ma Hoạt thế nhưng giờ đã biến mất.
Người nam nhân đầu trọc vô cùng sợ hãi: "Ma Hoạt đã chết! Sao lại thế này?"
Hắn nhắm mắt lại muốn triệu hồi khí tức của Ma Hoạt lại phát hiện ra Ma Hoạt không những đã chết, mà thậm chí ngay cả cái xác cũng chẳng còn... Một chút khí tức cũng không có!
Người nam nhân mở to mắt, sắc mặt nghiêm túc khiến cho người ta phải sợ hãi.
Ngay sau đó, một cái đồ án trên đầu hắn ta dần dần trồi lên.
Đồ án từ từ phóng to lên, tận cho đến khi biến thành một cái Hỗn Độn Ma, cả người nó là một mảng sương mù, mang theo khí tức tươi mát của sơn cốc.
Hỗn Độn Ma quỳ xuống trước mặt người nam nhân đầu trọc nói.
"Chủ nhân triệu hoán ta có gì phân phó?"
"Đi lên đảo, xem xem tình huống của Ma Hoạt như thế nào."
Người nam nhân phân phó nói.
"Dạ vâng" Hỗn Độn Ma lên tiếng, thân hình trên mặt đất biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã ra khỏi sơn cốc đi tới Biển Đen.
Hỗn Độn Ma đến cuối Biển Đen, tìm khí tức của Ma Hoạt ở xung quanh, thế nhưng một tia cũng không có.
Hỗn Độn Ma chuẩn bị đi thẳng tới chỗ Ma Hoạt ở.
Thân hình nó vừa mới vừa mới cử động thì lại bị một thứ gì đó quấn lấy.
Hỗn Độn Ma muốn động đậy, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình không thể nhúc nhích được.
Nó cúi đầu tìm quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt nó dừng lại trên người một con cóc.
Lúc này Hỗn Độn Ma mới phát hiện ra mình đang bị quấn chặt bởi cái lưỡi trong miệng con cóc kia.
Hỗn Độn Ma giận dữ: "Một con cóc nhãi nhép mà cũng dám ở 1".
trước mặt bản tôn lỗ mãng Ngay sau đó, con cóc thu lại đầu lưỡi.
"Hừ, ngươi cũng biết sợ sao?" Hỗn Độn Ma mang theo bất mãn nói: "Đáng tiếc đã quá muộn".
Dứt lời, Hỗn Độn Ma giơ tay lên chụp về phía con cóc.
Con cóc không hề có phản ứng. Nó chỉ chép miệng vài cái, nhìn Hỗn Độn Ma bằng ánh mắt sáng rực.
Ngay sau đó, Hỗn Độn Ma cũng biến mất ở giữa không trung.
Ổ phía dưới con cóc nhỏ hài lòng nấc lên một cái.
Cũng vào lúc này người nam nhân đầu trọc mới vừa nhắm mắt lại bỗng phun ra một ngụm máu.
Hắn sợ hãi đứng dậy, sờ lên cái đầu trọc lốc của mình.
Hỗn Độn Ma sao đột nhiên cũng biến mất rồi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người nam nhân đầu trọc ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, bàn tay kết ấn, miệng lẩm bẩm.
Trong lúc nhất thời không gian xung quanh hắn ta bắt đầu vặn vẹo.
"Hồi mâu thuật, mở!"
Phù văn khởi động, không gian qua lại như con thoi. Thuật quay ngược thời gian, ý nghĩa đúng như tên gọi, dòng thời gian chảy ngược trở lại cho phép hắn ta xuyên qua thời gian và không gian, xem lại những sự việc gì đã xảy ra trong bất kỳ một khoảng thời gian nào đó.
Dù sao đi nữa, sự biến mất đột ngột của Ma Hoạt và Hỗn Độn Ma khiến hắn ta cảm thấy chuyện này rất bất thường. Bọn chúng ở đây đều là những yêu thú thời cổ xưa phải vất vả ngậm đắng nuốt cay mới tới được, thế mà bây giờ là biến mất một cách kỳ lạ, ngay cả hắn ta là chủ nhân của chúng còn không biết tình hình ra sao. Vì thế hắn ta ắt phải điều tra ngọn ngành, để biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Theo sau khẩu quyết được nhắc tới của hắn ta, những dấu tay phức tạp được đánh ra càng lúc càng nhanh hơn, thời gian ở xung quanh hắn tới lui không ngớt...
Chẳng mấy chốc hắn ta đã chọc xuyên qua thời gian và không gian, trở về đúng tại thời điểm khí tức của Ma Hoạt và Hỗn Độn Ma biến mất.
Mặt biển dập dờn, từng đợt sóng liên tục nhấp nhô. Nhưng điều khiến nam tử đầu trọc cảm thấy khó tin là mực nước biển và tầm nhìn của hắn từ đầu đến cuối luôn bị mông lung bởi sức mạnh của một tầng sương mù dày đặc và hỗn độn. Lớp sương mờ mịt này đã che lấp các giác quan của hắn, khiến hắn nhìn không rõ lắm. Hắn ta cũng không cách gì biết được thời khắc ấy rốt cuộc đã phát sinh cơ sự gì.
"Tốt, tốt, tốt! Ngược lại ta càng muốn xem cuối cùng là cái thứ quái quỷ gì âm thầm cản trở và dám to gan chống lại ta!" Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng của nam tử.
Hắn ta tiếp tục chưởng ra dấu tay và tốc độ ngày càng nhanh hơn. Lại một lần nữa quay ngược thời gian, quay trở lại thời điểm Ma Hoạt biến mất. Khi hắn ta gia tăng thêm sức mạnh, lớp sương mù dày đặc và hỗn độn ngăn cản hắn ta cuối cùng cũng đã bị tiêu tán không ít rồi.
Lúc này, hắn ta đã có thể nhìn rõ Ma Hoạt bị nuốt chửng trong chớp mắt bởi một luồng lực lượng cực kỳ thần bí. Hỗn Độn Ma cũng bị giống y hệt như thế. Thế nhưng tên hung thủ kia... Vì vẫn còn một ít sương mù nên hắn ta vẫn không thể nhìn rõ chân tướng của kẻ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận