Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 774: Thật là thông minh (2)

"Để bọn họ tận mắt nhìn thấy, chọc tới Nhật Nguyệt Phong đều phải chết!" Vừa dứt lời hắn lập tức nhìn về phía nam tử áo xanh cầm đầu, nịnh nọt nói: "Đến lúc đó, sư huynh dẫn đầu lên đài, không chỉ có thể lập uy cho Nhật Nguyệt Phong mà còn có thể cho Quách phong chủ tận mắt nhìn thấy sư huynh giải quyết tên tiểu tử này một cách uy vũ như nào!"
"Đến lúc đó nói không chừng phong chủ chúng ta vui vẻ, sẽ lập tức đề bạt sư huynh lên đấy!"
Nam tử áo xanh cầm đầu nghe vậy lập tức gật đầu, hài lòng nhìn hắn: "Nói có lý. Vẫn là ngươi thông minh".
"Đợi ta lên như diều gặp gió, chắc chắn sẽ không quên sự hỗ trợ của ngươi đâu."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Dịch Phong: "Tên tiểu tử, hiện tại chúng ta lập tức lên Sinh Tử đài đi".
"Được thôi" Dịch Phong phóng khoáng đáp ứng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ của bản thân: "Nếu ngươi đã thích tự mình tìm tới cái chết như vậy, thì không cần phải sống lâu thêm một khắc nào nữa đâu!"
"Tiểu cẩu tử!" Tên áo xanh cầm đầu nghe được lời nói cực kỳ phách lối của Dịch Phong, tức giận đến nghiến răng: "Chút nữa ta nhất định không để ngươi được toàn thây!"
"Lời này cũng là lời ta dành cho ngươi."
Dịch Phong bình tĩnh đáp lại, đi trước một bước tiến về phía đài Sinh Tử.
Mẹ nó mẹ nó! Tên nam tử áo xanh cầm đầu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đến nỗi lửa giận sắp bốc khói nghi ngút trên đầu.
Đến lúc đó sẽ hành hạ chết hắn ta, khiến hắn ta phải đích thân quỳ xuống nhận sai, sau đó lập tức cho hắn chết không toàn thây!
Sáu người trước sau rời đi, Hạ Vọng đỡ Xuân Lai dậy ở phía sau, nhìn bóng lưng Dịch Phong mà cảm thán nói.
"Thật không hổ là Dịch sư đệ, biết đánh không lại liền trước tiên nghĩ đến biện pháp chuồn đi".
"Một khi vừa ra ngoài, lập tức có thể tìm các sư huynh bên trong tông môn đến giải quyết chuyện này".
"Thật là thông minh!"
"Theo sau ta!"
Vài người theo sau, cùng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh rừng, đã gặp không ít đệ tử Tinh Thần Phong đi qua đi lại.
Lúc này, Xuân Lai kéo người gần nhất lại: "Sư huynh, nhanh lên, gọi thêm người đi, sư đệ Dịch Phong..."
"Ta biết ta biết." Sư huynh trước mặt vỗ vỗ bả vai Xuân Lai: "Vừa rồi Dịch Phong sư đệ đã nói với ta rồi. Yên tâm đi, tất cả chúng ta đều sẽ đi".
Xuân Lai thở dài một hơi: "Vẫn là Dịch sư đệ thông minh".
"Vậy mà là thông minh, là to gan mới đúng chứ?" Sư huynh lắc đầu thở dài: "Dám cùng một tên của Nhật Nguyệt Tông cấp Địa Tiên viên mãn đi đến võ đài sinh tử".
"Hả?" Xuân Lai kinh sợ.
Hắn ta nhìn về phía trước, Dịch Phong đang đứng cách bọn họ không xa.
Chỉ cần thấy người, hắn ta lập tức kéo lại: "Sư huynh, chờ chút, ta muốn cùng năm anh em bọn họ bước lên sinh tử đài, nhớ đến xem nhé".
Nhóm mấy người Xuân Lai và Hạ Vọng, nhìn thấy lập tức trở nên hóa đá...
Sư huynh bên cạnh vẫn tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, Xuân Lai, sao ngươi lại chật vật như vậy?"
Xuân Lai không kịp trả lời, vội vã mang theo người chạy về phía Dịch Phong.
Dịch Phong rất nhanh đã đi đến sinh tử đài.
Mấy người Xuân Lai ở phía sau cũng đuổi kịp hắn, không ngừng khuyên nhủ.
"Dịch sư đệ, đừng gây chuyện nữa! Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp!"
Xuân Lai lo lắng nói: "Ngươi nhìn xem, xung quanh chúng ta có rất nhiều sư huynh đỉnh phong khác, họ nhất định sẽ giúp ngươi xử lí năm tên Địa Tiên này!"
"Hả??"
Dịch Phong quay lại nhìn đám người, ánh mắt quét qua xung quanh.
Thấy vậy, Hạ Vọng cũng vội vàng nói theo: "Nhìn mà xem, xung quanh đều là người của chúng ta! Còn cần cái quy tắc của sinh tử đài làm gì nữa, cứ trực tiếp giết chết bọn họ là được."
Dịch Phong sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Nói có lý."
"Ai da, cuối cùng ngươi cũng đã nghĩ thông suốt rồi!" Hạ Vọng nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Ta phải đi gọi các sư huynh cùng nhau ra tay."
"Nói có lý" Dịch Phong tiếp tục tự nhiên nói "Không thể chỉ có người của chúng ta."
Hắn nhìn lướt qua, tất cả đều là người của Tinh Thần Phong.
Không thể được!
"Sư huynh, nhờ ngươi!" Dịch Phong quay đầu nhìn về phía Hạ Vọng: "Giúp ta đi đến Nhật Nguyệt Phong kêu người qua đây, nói rằng Dịch Phong ta muốn giẫm chết hết năm tên rác rưởi Địa Tiên."
"A, cái này là sao?" Nghe vậy, hai chân Hạ Vọng mềm nhũn ra:
"Đây không phải là đang trêu chọc toàn bộ người trong Nhật Nguyệt Phong hay sao! Như vậy sẽ chọc giận bọn họ!"
"Ta chỉ sợ họ sẽ không tức giận." Dịch Phong nói: "Đi thôi sư huynh, ngươi làm cách nào mà có thể chọc giận họ đó, càng ngang ngược càng tốt."
"Được rồi, cũng đừng quên Quách Thế Kiệt" Dịch Phong tiếp tục nói: "Để hắn ta qua đây tận mắt chứng kiến đệ tử của hắn ta bị ta đánh đến tan xương nát thịt như thế nào."
Hai chân Hạ Vọng mềm nhũn, vẫn còn muốn khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Dịch Phong.
Hắn ta không còn cách nào khác là thôi không khuyên nhủ nữa, mà thay vào đó muốn nói với Liễu Ngôn càng sớm càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận