Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 685: Có chút hiểu ra

Diệt Thế ở bên cạnh suy nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Giang sơn mới đánh hạ đã từ bỏ, đây không phải là đầu óc có bệnh sao?
"Hừ".
"Thoái vị thì thoái vị, hắn vẫn là người của đế quốc Ngô Thiên, cũng dưới quyền của đế quốc Vân Đỉnh ta, thánh chỉ do ta đưa không thể sai được."
Rất nhanh sau đó, Vân Đỉnh quốc vương đã tiếp nhận được sự thật, hơn nữa còn có chủ ý hạ quyết sách, phát ra mệnh lệnh cho hai người.
"Nhưng quốc vương đại nhân, nếu Ngô Thiên còn ở vị trí quốc vương, chúng ta có thể lợi dụng ấn ký phụ thuộc để khống chế hắn. Mà bây giờ hắn không làm quốc vương nữa, ấn ký cũng tự động biến mất, hắn ta không nhận thánh chỉ thì chúng ta cũng không có cách nào ép buộc được hắn?" Một người trong số đó lo lắng nói.
"Hừ, không có ấn ký phụ thuộc thì thế nào? Thật sự cho rằng đế quốc Vân Đỉnh ta không có ấn ký phụ thuộc thì sẽ không có cách nào mượn nhờ một quốc vương nho nhỏ sao?"
Vân Đỉnh quốc vương hừ lạnh nói: "Các ngươi cứ nghe mệnh lệnh của ta, trước tiên hạ thánh chỉ cho hắn, nếu không tới thì nói thẳng với hắn, kháng chỉ đem trảm. Cho dù hắn có chạy tới chân trời góc biển, đế quốc Vân Đỉnh ta cũng có thể lấy tính mạng của hắn một cách dễ dàng".
"Vâng!"
Nghe vậy, hai người được phái tới đế quốc Ngô Thiên cũng có thêm tự tin.
Ngẫm lại cũng đúng.
So với đế quốc Vân Đỉnh, đế quốc Ngô Thiên nho nhỏ này tính là cái gì chứ?
Ngô Thiên nhận được thánh chỉ thì dám không theo chắc?
Hai người là sứ giả do bên trên phái xuống, một đường vênh váo tự đắc đi vào hoàng cung của đế quốc Ngô Thiên.
Trong đại điện của hoàng cung.
Tuy rằng Ngô Thiên đã thoái vị nhưng tạm thời hắn vẫn ngồi trên ngôi vị cao nhất để chủ trì đại cục.
Thấy hai vị sứ giả đến, Ngô Thiên hơi nhíu mày.
Thật ra hắn vẫn luôn không ưa đế quốc Vân Đỉnh này.
Bình thường lúc những tiểu đế quốc chư hầu như bọn hắn chinh chiến hỗn loạn, bên trên liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn, hoàn toàn không quản ngươi sống hay chết.
Chờ ngươi có chút tích lũy thì lại muốn cung cấp phần lớn lượng tài nguyên.
"Ngươi chính là Ngô Thiên?"
Hai người đứng ở đại điện ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên, âm thanh uy nghiêm truyền ra.
"Là ta!"
Ngô Thiên gật đầu.
"Hai ta phụng lệnh của Vân Đỉnh quốc vương cố ý tới truyền thánh chỉ cho ngươi".
"Xét thấy Ngô Thiên đa mưu túc trí, oai hùng có dũng, có công thống nhất đế quốc Ngô Thiên, đặc biệt tuyên Ngô Thiên chọn ngày vào triều diện thánh".
Nội dung thánh chỉ rất ngắn gọn và đơn giản.
Đọc xong, hai người truyền thánh chỉ ngẩng đầu lên nói: "Trên đây là nội dung trong thánh chỉ, ngoài ra còn có khẩu dụ của Vân Đỉnh quốc vương".
"Nói".
Ngô Thiên truyền ra thanh âm.
"Ý của Vân Đỉnh quốc vương đại nhân là hắn rất thưởng thức ngươi, sở dĩ để ngươi thượng triều diện thánh là bởi vì Vân Đỉnh quốc vương muốn phong vương vị cho đế quốc của ngươi." Người nọ nói.
"Vương vị?"
Con ngươi Ngô Thiên giật giật.
"Không sai, chính là vương vị".
"Ngươi có biết tầm quan trọng của vương vị không?"
"Từ khi đế quốc Vân Đỉnh thành lập tới nay, chỉ có hai người là được phong vương, mà hai người này đều là hai vị quốc vương cường đại nhất của các đế quốc phụ thuộc".
"Vốn dĩ bất kể như thế nào cũng không tới phiên đế quốc Ngô Thiên các ngươi, tuy nhiên vừa rồi trong thánh chỉ cũng có nói, bởi vì thánh thượng thưởng thức ngươi, cho nên ngươi còn không mau quỳ xuống cảm tạ long ân?"
Tuy nhiên, Ngô Thiên lại lắc đầu.
"Ngươi lắc đầu cái gì?"
Người tuyên chỉ trầm giọng hỏi.
"Ta muốn nói các ngươi đã tới chậm."
Ngô Thiên từ tốn nói: "Ta không còn là Ngô Thiên quốc vương nữa."
"Không phải Ngô Thiên quốc vương thì tự nhiên không thể được phong vương, ta vẫn nhớ rõ điều kiện tiên quyết để được phong vương ở đế quốc Vân Đỉnh là phải làm quốc vương của đế quốc?"
"Việc này ngươi không cần nhiều lời, Vân Đỉnh quốc vương đã biết, hơn nữa hắn cũng không để ý thân phận không phải là quốc vương của ngươi, hắn thưởng thức chính là tài năng của ngươi, cho nên ngươi vẫn có thể được phong vương như cũ!" Người truyền chỉ lên tiếng: "Vì thế ngươi không cần phải hỏi nhiều như vậy, mau cảm tạ long ân đi!"
Nhưng Ngô Thiên lại nhíu mày.
Bởi vì hắn ngửi được một mùi vị không bình thường.
Trước đây, mục đích phong vương là gì?
Chẳng qua là để cho đế quốc khống chế tốt hơn mà thôi, cho nên mới có điều kiện tiên quyết để phong vương là phải là quốc Vương.
Mà nếu không phải quốc vương, đối với đế quốc Vân Đỉnh hoàn toàn không có giá trị phong vương.
Nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác lại vì hắn mà phá hỏng quy củ này.
Như vậy là vì sao?
Dù sao hắn cũng không cho rằng hết thảy biểu hiện của mình ở đế quốc Ngô Thiên thật sự có thể được Vân Đỉnh quốc vương thưởng thức.
Bên trong sợ là càng nghĩ càng có vấn để!
Suy cho cùng cũng không tự nhiên mà trên trời có bánh nhân thịt rơi xuống.
E là Vân Đỉnh quốc vương có mưu đồi!
Lui một bước mà nói, Ngô Thiên hắn cũng không vui khi làm vương một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận