Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 347: Nữ nhân đang đấm chân này là...

Hắn đến gần Vân Lang, hạ giọng hỏi: "Vân Lang, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì, sao lâu như vậy mới quay về?"
"Khởi bẩm tôn thượng, bởi vì trong núi đột nhiên có sương mù, chắn hết tất cả giác quan của ta, nên mới nán lại" Vân Lang cúi đầu bẩm báo nói: "Loại sương mù này ta mới nghe lần đầu, e rằng không bình thường!"
"Quả thật là không bình thường!"
Vẻ mặt Hoang Vô Kính nghiêm túc rồi nói.
"Ồ, chẳng lẽ tôn thượng đã phát hiện ra manh mối gì rồi sao?"
Vân Lang lập tức vội vàng hỏi.
"Đâu chỉ là phát hiện ra manh mối, nó còn nhắm về phía chúng ta ấy chứ".
Hoang Vô Kính trầm giọng nói, sau đó nói đại khái chuyện ban nãy gặp phải sát trận với Vân Lang một lượt, còn cả sự việc đám người Hoả Hành xuất hiện.
"Đám người Hoả Hành chết tiệt, vậy mà lại dám có mưu đồ gây rối với tôn thượng".
Vẻ mặt Vân Lang tức giận.
"Dù sao đám người Hỏa Hành cũng đã chết, không sao nữa rồi, nhưng khiến trong lòng ta bất an, đó là mãi mà Thuỷ Hành không xuất hiện!
Hoang Vô Kính thở dài nói: "Đòn tấn công của Thuỷ Hành rất kỳ lạ, cảnh giới của nàng còn cao hơn ta một chút, không xóa bỏ mối đe dọa này, ta ăn không ngon ngủ không yên, cho nên ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, chờ sương mù trong núi tản đi, ngươi nhanh chóng dẫn đám người Dịch Phong lão đệ rời khỏi nơi này, bằng không Thuỷ Hành tìm đến cửa, ta sợ sẽ liên lụy đến bọn họ."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Lang phấn khích, ý tứ sâu xa nói: "Tôn thượng, về việc Thuỷ Hành, ta thấy e là ngươi đã nghĩ nhiều rồi."
"Hừ, nghĩ nhiều cái gì?"
Hoang Vô Kính quát mắng: "Chưa đến cảnh giới tu vi của ta, cho nên ngươi hoàn toàn không thể hiểu được sự lợi hại của Thuỷ Hành, bình thường ta dạy ngươi như nào, đừng coi thường kẻ địch, đặc biệt loại kẻ địch là khó đối phó như Thuỷ Hành".
"Tôn thượng, có lẽ ngươi sẽ không tin lời ta nói, nhưng bây giờ Thuỷ Hành không làm nên trò trống gì được nữa đâu" Sắc mặt và lời nói của Vân Lang đầy ẩn ý thâm sâu.
"Ngươi có ý gì?" Hoang Vô Kính trầm giọng hỏi.
"Tôn thượng không ngại thì đi nhìn xem nữ nhân đang đấm chân kia là ai?" Vân Lang từ từ nói.
"Nữ nhân đang đấm chân kia ư?"
Hoang Vô Kính nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng, trầm giọng hỏi ngược lại: "Một nữ nhân thì có gì hay để nhìn chứ, có chuyện gì thì mau nói, ta không có tâm tư chơi mèo vờn chuột với ngươi đâu."
"Tin ta đi tôn thượng, ngươi mau tới nhìn một cái đi, chắc chắn ngươi sẽ ngạc nhiên đấy!" Vân Lang nói với ý tứ sâu xa.
"Hừ?
Hoang Vô Kính tỏ vẻ bực tức, không biết từ lúc nào mà Vân Lang đã học được cách giả thần giả quỷ với hắn vậy?
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ kia của Vân Lang, hắn không khỏi tò mò, đi vòng sang bên cạnh nhìn diện mạo của nữ nhân kia.
Thấy rõ.
Quả thực thấy rất rõ.
Có điều đẹp thì đẹp, nhưng không phải một nữ nhân bình thường sao, có cái gì ghê gớm...
Không đúng.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên phản ứng lại, hắn trợn mắt nhìn một lần nữa.
Đây là... ?
Mẹ nó!
Khi hoàn toàn nhìn rõ diện mạo nữ nhân này, vừa rồi sắc mặt Hoang Vô Kính còn tức giận, giờ thì không ngừng nói lời thô tục, trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ.
Thuỷ Hành.
Vậy mà nữ nhân đang đấm chân này lại là Thuỷ Hành!
Sao có thể như vậy được?
Trong đầu Hoang Vô Kính hệt như vang lên một tiếng sấm, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn.
Điều này khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, Thuỷ Hành cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, mặc dù trong ánh mắt mang theo sự không cam chịu đến mãnh liệt, nhưng lại cúi đầu xuống một lần nữa, tiếp tục đấm chân cho hộ vệ của Dịch Phong.
Con mẹ nó, rốt cuộc đây là chuyện quái gì vậy hả?
Hoang Vô Kính nhất thời mông lung.
Dáng vẻ này, vẫn là Thuỷ Hành khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên sao?
Hắn bước lớn vọt tới trước mặt Vân Lang, kéo Vân Lang sang một bên, vẻ mặt cấp bách hỏi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là sao vậy hả, sao lại như vậy?"
Nhìn dáng vẻ cấp bách của Hoang Vô Kính, Vân Lang cười khổ một tiếng.
Hắn đã dự đoán trước được việc Hoang Vô Kính sẽ có biểu cảm như vậy, dù sao chuyện này cũng không thể tưởng tượng nổi, ngay cả khi hắn là người tận mắt chứng kiến, bây giờ nghĩ lại cũng vẫn còn thấy khó tin.
Sau đó dưới ánh mắt gấp gáp của Hoang Vô Kính, Vân Lang nói ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện ban nãy mới xảy ra.
Vừa nghe xong, Hoang Vô Kính hít một hơi khí lạnh.
Nhẹ nhàng giơ bàn tay lên một cái là đã bắt được Thủy Hành bay xa không còn thấy bóng dáng đâu về chỗ cũ.
Thủ đoạn này, không chỉ là Vân Lang, ngay cả tôn thượng hắn, cũng mới nghe và thấy lần đầu!
Vậy chẳng phải là, hộ vệ này của Dịch Phong là siêu cao thủ ẩn mình hay sao?
Vậy lão đệ này của hắn...
Là người như nào đây?
Bên cạnh có một hộ vệ siêu cấp như vậy, rốt cuộc là ngẫu nhiên, hay là...
Trong lúc hắn đang suy đoán, bên cạnh vang lên tiếng mắng chửi của Dịch Phong.
"Cái tên chó chết này, này thì bỉ ổi, này thì đê tiện".
Nghe được tiếng mắng, hai người Hoang Vô Kính quay đầu lại, ngay lập tức thấy được cảnh tượng khó lòng tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận