Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 80: Sư phụ tới Di Hồng Viện đánh bài

Chung Thanh lại mềm lòng, đối mặt với sắc đẹp tuyệt trần của Yêu Linh Nhi, hắn không chống cự nổi nên khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp hồi lâu, lúc này mới ấp úng nói: “Sư phụ tới Di Hồng Viện tìm các tiểu tỷ tỷ đánh bài rồi.”
“Di Hồng Viện?”
Đôi mắt đẹp của Yêu Linh Nhi chợt lóe lên, giống như vừa nghe được tin tức khó tin nào đó, vội vàng lại hỏi thêm: “Vậy tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, rốt cuộc đánh bài là làm gì?”
“Chính là, chính là....”
Vẻ mặt Chung Thanh xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Chính là chuyện nam nữ đó đó!”
“Ồ!”
Yêu Linh Nhi gật đầu với cảm nhận sâu sắc, nhìn Chung Thanh, cười tủm tỉm, nói: “Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi cũng hiểu chuyện này. Hôm nay cảm ơn ngươi, ngày khác, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người.”
Ngay lập tức, mặt Chung Thanh lại đỏ lên, nhưng miệng lại nói: “Chuyện này, chuyện này để nói sau, ngươi vẫn nên đi về trước đi, ta còn muốn luyện quyền.”
Nhìn dáng vẻ này của Chung Thanh, Yêu Linh Nhi nháy mắt một cái.
Đúng là sư nào, đồ nấy!
“Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi trở về luyện võ trước đi, ta đi trước.” Yêu Linh Nhi nhẹ giọng nói.
Chung Thanh gật đầu, rồi quay vào trong võ quán.
Nhìn thấy Chung Thanh đi trở vào trong võ quán, đôi môi đỏ mọng của Yêu Linh Nhi hơi nhếch lên, mặc dù không gặp được Dịch Phong, nhưng bây giờ nàng lại có được tin tức quan trọng.
Vốn dĩ nàng còn đang rất lo lắng nếu loại người như Dịch Phong không gần nữ sắc, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Dù sao thì tới được cảnh giới này giống như hắn, rất có thể đã sớm vứt những chuyện này ra sau đầu, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin tức này, xem ra vị tiên sinh này, bề ngoài nhã nhặn nhưng sau lưng cũng không phải là người đứng đắn.
Nói như vậy, mục đích nàng muốn đạt được, thế mà lại trở nên đơn giản hơn nhiều.
Nàng rời khỏi võ quán, trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng mới đi được hai bước thì đã dừng lại, ánh mắt nhìn về áo choàng nhanh chóng đang phơi bên cạnh.
Do dự hồi lâu, nàng cắn răng một cái, rồi thuận tay lấy áo choàng nhanh chóng cất vào trong tay.
“Gâu!”
Cũng cùng lúc đó, Ngao Khánh đang nằm ở võ quán chợt rống lên.
Chung Thanh thấy thế thì cau mày, cầm lấy trường đao mà Dịch Phong đưa cho hắn ở bên cạnh rồi lao ra ngoài.
Mà vừa bước ra ngoài, lại đúng lúc nhìn thấy một màn “tiện tay dắt trộm dê” này của Yêu Linh Nhi.
“Ngươi lại dám trộm đồ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thanh mang theo tức giận, quát lên: “Nhìn ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, thật không ngờ lại là người như thế.”
Sắc mặt Yêu Linh Nhi hơi thay đổi, nàng cũng thật không ngờ lại bị Chung Thanh nhìn thấy. Thế nhưng nàng cũng không hoảng sợ mà lại thay đổi thành dáng vẻ quyến rũ nói: “Tiểu huynh đệ, tặng miếng vải này cho ta thì thế nào? Ta đã nói sẽ giới thiệu cho ngươi một tiểu tỷ tỷ.”
“Ta bảo ngươi để giẻ lau xuống.” Chung Thanh thật thà quát lên: “Tuy rằng chỉ là một cái giẻ lau, nhưng ta có thể nhìn rõ lòng ngươi, ta cũng không cần ngươi giới thiệu một tiểu tỷ tỷ.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi như vậy chẳng thú vị gì cả?” Yêu Linh Nhi tiếp tục vừa cười vừa nói.
Nhưng mà, Chung Thanh hoàn toàn không chịu được dáng vẻ này của nàng, ngay khi trường đao trên tay được phóng ra, thân thể nho nhỏ cũng hóa thành một đường cong, xông về phía Yêu Linh Nhi.
“Hừ!”
“Công phu mèo ba chân như vậy mà cũng đòi ra tay với ta?”
Yêu Linh Nhi cười khinh thường.
Nhưng ngay sau đó, một áp lực tuyệt đối ập xuống đầu nàng.
Cái gì?
Cây đao này là...
Uy thế mạnh mẽ như thế?
Là hoàng phẩm?
Không.
Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng chính là báu vật Hoàng phẩm nhưng vẫn kém xa so với khí tức này.
Chẳng lẽ là Tông phẩm?
Thậm chí là Thánh phẩm?
Yêu Linh Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ biết là cây đao trước mặt trông như không có chút sức lực nào, nhưng lại đem theo uy áp không gì sánh được, khiến cho nàng chịu không được nằm rạp xuống, chịu không được mà quỳ xuống.
“Rắc!”
Đạo này càng ngày càng gần, dưới sự uy áp mạnh mẽ, phiến đá dưới chân Yêu Linh Nhi đã vỡ vụn nhưng Chung Thanh không có ý định dừng lại.
Trộm đồ của võ quán.
Cho dù là một tấm giẻ lau thì hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Bởi vì ở đây là ngôi nhà ấm áp nhất của hắn, không có sự đồng ý của sư phụ, ai cũng không thể phá hoại được võ quán, ai cũng không lấy đi được một thứ gì của võ quán.
Sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn, sắc mặt Yêu Linh Nhi càng ngày càng nhợt nhạt, cuối cùng dưới sự đe dọa của mạng sống, âm thanh của hai chân nàng chạm vào rồi quỳ xuống dưới đất.
“Ta không dám nữa, ta không bao giờ dám nữa.”
Nàng hốt hoảng vội vàng nói.
“Xẹt!”
Đao dài cách đỉnh đầu của Yêu Linh Nhi nửa tấc thì dừng lại nhưng Yêu Linh Nhi vẫn bị hoảng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh hệt như cũ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cách cái chết gần như vậy.
Sự nhục nhã khi phải quỳ xuống khiến cho trong lòng Yêu Linh Nhi vô cùng không cam lòng, nhưng trên mặt lại bộc lộ nụ cười khổ và hối hận.
Đúng vậy, tên này là đã là đệ tử của vị kia, lúc mới bắt đầu bản thân nàng không nên xem nhẹ.
Nghĩ đến đây, hai tay lần lượt đưa ra, dâng áo choàng nhanh chóng lên.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám trộm đồ của võ quán ta thì lần sau ta sẽ không nể tình nữa đâu.” Chung Thanh đón lấy giẻ lau, hung tợn lườm Yêu Linh Nhi một cái rồi mới quay người rời đi.
Trước khi đi, Ngao Khánh cũng chẳng thèm lườm Yêu Linh Nhi một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận