Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 65: Đấu trí đấu dũng với người phàm (1)

Vừa rồi lão nghĩ Dịch Phong là một cao thủ Võ Thánh, cao hơn một bậc so với một kẻ là Võ Tông như lão, nhưng xem ra bây giờ đâu chỉ là Võ Thánh thôi đâu! ?
Người này là Võ Đế?
Không, là Võ Thần!
Nhưng mà Võ Thần cũng không có phong cách bá đạo như vậy đâu, thanh thế lớn như thế này chẳng lẽ là Tiên Võ Giả ở thế giới thượng tầng?
Thần tiên.
Hít!
Một ngụm khí lạnh.
Từ này đối với bọn họ quả thực là muốn cũng không thể với tới.
Nghĩ đến việc Dịch Phong có thể là Tiên Võ Giả ở thế giới thượng tầng, bốn người đều cảm giác được máu của bản thân đang sôi trào.
Thảo nào.
Thảo nào nhìn hắn giống như một phàm nhân bình thường.
Hiện tại bốn người mới chợt hiểu ra, rốt cuộc cũng đã tìm được nguyên nhân không nhìn thấu tu vi của Dịch Phong.
“Mời ngồi.”
Bàn ghế mang lên xong, Dịch Phong đưa cho nhóm người bọn họ, cùng lúc còn nói thêm: “Các ngươi ở đây một lát, ta đi lấy nước cho các ngươi.”
Dịch Phong nói xong liền đi ra phía sau.
Sau khi Dịch Phong rời khỏi, bốn lão già lập tức bùng nổ trong nháy mắt.
“Võ ý, võ ý, võ ý vô cùng hùng mạnh, ta chưa bao giờ gặp được võ ý mạnh mẽ như vậy, cảnh giới kẹt mấy trăm năm của ta đã buông lỏng rồi!”
“Đúng vậy, của ta cũng buông lỏng, trong đó còn kèm theo sức mạnh thiên đạo!”
“Tiên Võ Giả, hắn chắc chắn là Tiên Võ Giả, thực sự không ngờ lại có thể tiếp xúc với Tiên Võ Giả.”
Trong nhất thời bốn người kích động vô cùng, rơm rớm nước mắt.
Mấy bức tranh trên tường này chứa đựng võ ý ngập trời và sức mạnh thiên đạo, nó đã mang đến cho bọn họ quá nhiều lợi ích.
Ngồi chốc lát, bốn người bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.
“Ta, ta cảm giác ta hơi không chống đỡ được.” Lão nhân cầm bàn tính là kẻ đầu tiên mở miệng nói: “Võ ý này quá mạnh mẽ, ta chỉ có thể hiểu được như vậy, nếu tiếp tục ngồi ở đây ta sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.”
“Đúng, ta cũng chịu không được.” Lão nhân gầy yếu cũng nói giống vậy: “Thật sự là đáng tiếc, rõ ràng cơ duyên lớn như vậy lại không lấy được.”
“Ta… Nếu không hay là chúng ta ngồi bên ngoài đi?” Ngô lão nhân đầy mồ hôi cũng nói.
Lão vừa dứt lời thì lão nhân xương khô đã cầm ghế chạy ra ngoài.
Vẻ mặt những người khác đầy vẻ không muốn nhưng cũng tự biết mình ăn không vô nên cũng cầm ghế ra ngồi ngoài cửa.
“Ơ, sao mọi người lại ngồi ngoài cửa?”
Dịch Phong bưng nước ra, khó hiểu hỏi.
Nghe vậy mấy người nhìn Dịch Phong lộ ra vẻ mặt cảm kích nhưng cũng tràn ngập ngượng ngùng.
Trong lòng biết đây là cơ duyên Dịch Phong cho bọn họ, đáng giận là năng lực bọn họ không đủ, ngồi một lát đã không chịu nổi, đành phải giải thích với vẻ mặt đau khổ: “À, phong cảnh bên ngoài đẹp, phong cảnh bên ngoài đẹp…”
“Đúng đúng đúng, phong cảnh bên ngoài đẹp.”
Mấy người còn lại cũng hùa theo cười.
“Được rồi.”
Dịch Phong gật đầu, hắn cũng có thể hiểu được mấy lão già này, dù sao lớn tuổi thì thích phơi nắng cũng dễ hiểu mà, sau khi đặt nước xuống lại nói: “Đánh cờ chút đi, các ngươi chờ chút ta đi lấy.”
“Được được được.”
Bốn người vội vàng gật đầu.
Đúng lúc này, Chung Thanh bưng bảng hiệu đã được phơi nắng đi tới rồi lấy thang treo nó lên.
Gần như trong nháy, mắt bốn người cảm nhận được võ ý mạnh mẽ từ bảng hiệu kia tràn ra, cũng may võ ý trong bảng hiệu không mãnh liệt như trong tiền đường, không đến mức chịu không được.
Mắt bốn lão già không khỏi nổ đom đóm.
Tràn đầy cảm kích.
Xem ra vị tiền bối này biết bọn họ không thể chịu được võ ý ở tiền đường nên mới cố ý treo bảng hiệu lên tạo điều kiện cho bọn họ lĩnh hội.
“Ý tốt như thế này!”
“Đại ân như thế này!”
“Tuyệt đối không thể phụ ý tốt của tiền bối…”
Bốn người nước mắt lưng tròng.
Vội vàng xếp mấy cái ghế tre nhỏ thành một hàng rồi ngồi xuống, cảm nhận võ ý truyền đến từ bảng hiệu.
Ở bên trong một tòa đình viện.
Đây là một cứ điểm tạm thời của Huyền Vũ Tông ở Thành Bình Giang.
Đại sảnh.
Im lặng tới cực điểm.
Sắc mặt Ninh Huyền Vũ u ám ngồi ở ghế thủ lĩnh, Yêu Linh Nhi và mấy vị trưởng lão khác ngồi ở một bên không nói lời nào, tất cả đều đang đợi tin tức từ tử sĩ được phái đi.
“Sư tôn, người cảm thấy hắn có thể thành công trở về không?” Rốt cuộc Yêu Linh Nhi ngồi không yên, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, nàng đứng lên hỏi.
Ninh Huyền Vũ vẫn không nói câu nào hệt như trước.
Nhưng trong lòng cũng không như thế.
Trong khoảng thời gian để tử sĩ đi tìm hiểu tin tức, lão ta cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng nghĩ rất nhiều.
Tuy lão ta là sư tôn, nhưng trong lòng lão ta hiểu được hai đệ tử Tịnh Vô Trần và Tịnh Vô Phong đều có thiên phú vượt xa lão, đã vượt xa lão khi còn trẻ, hiện giờ đã gần đạt cảnh giới tới Võ Linh.
Võ Linh.
Ở Bành Sa cũng là sự tồn tại không thể khinh thường.
Hơn nữa có được Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng trong tay, chỉ cần không phải đụng vào lão quái vật bước vào Võ Vương cảnh lâu năm thì thật ra vẫn sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nói cách khác, muốn giết Tịnh Vô Trần và Tịnh Vô Phong thì kể cả hắn đích thân ra tay cũng sẽ không xử lý nhẹ nhàng được.
Nhưng mà hai người này lại rơi vào tình cảnh đến cả hài cốt của một người cũng chẳng còn.
Ngoài ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận