Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 967: Ngươi nói xem, lãnh chủ Thiên Sư?

"Lãnh chủ Thiên Sư trách phạt ta, vậy thì thật sự ghê gớm đấy, ngươi nói có đúng không lãnh chủ Thiên Sư?"
Nói rồi ánh mắt thỏ con nhìn về phía nhân diện sư đang đấm lưng cho hắn ta.
Phát giác ánh mắt của thỏ con, nhân diện sư run rẩy, sợ đến mức lông tóc dựng đứng, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
"Thố đại nhân ta chẳng biết gì hết, ta chỉ là một tiểu sư sư thầm lặng không tiếng tăm bên cạnh ngài thôi, cũng đáng yêu như ngài vậy."
Thỏ con vừa lòng gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía nhóm người Lâm Ấu Vi.
"Cái gì?"
Nhóm người Lâm Ấu Vi như bị sét đánh.
Cằm cũng sắp rơi xuống đất, tầm mắt nhìn chằm chằm nhân diện sư đang đấm bóp cho thỏ con.
"Hắn, hắn là lãnh chủ Thiên Sư?"
Thân hình Lâm Ấu Vi run lên, chân cũng đang run rẩy, miệng lắp bắp phát ra tiếng nói, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
"Có vấn đề gì sao?"
Thỏ con chậm rãi nói.
"Không... không có vấn đề gì cả".
Lâm Ấu Vi lau mồ hôi, biết hôm nay muốn thông qua lãnh chủ Thiên Sư là chuyện không thể nào.
Chỉ đành xám xịt đưa người rút lui.
"Làm sao đây?"
Sau khi rút lui, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Ấu Vi.
Lâm Ấu Vi cau chặt mày, sau đó nói: "Lãnh địa Thiên Sư xáo trộn là chuyện mà tất cả mọi người không dự đoán được, thỏ con kia là lãnh chủ mới, không biết hiệp nghị giữa Trận Giới ta và các lãnh chủ Thiên Lan cũng là chuyện hợp lý".
"Đây là do vấn đề vận may, mọi người cũng không cần nghĩ nhiều. Chúng ta hoàn toàn có thể vòng qua lãnh chủ Thiên Sư, xâm nhập từ lãnh địa khác."
"Cũng chỉ trì hoãn thêm một chút thời gian thôi."
Lâm Ấu Vi nói.
Nghe vậy.
Vẻ u ám trên mặt mọi người lập tức tan biến đi rất nhiều.
Đúng như Lâm Ấu Vi nói, thế lực lãnh địa Thiên Sư của ngươi xảy ra xáo trộn, ta vòng qua là xong, lẽ nào lãnh chủ của tất cả lãnh địa cũng bị xáo trộn hết?
Một nhóm người lại khôi phục đấu chí, thay đổi phương hướng, xuất phát đến nơi khác.
Nhưng mà.
Bọn hắn chớp mắt đã bị vả mặt.
Mấy ngày kế tiếp, bọn hắn đã thay đổi sáu bảy hướng khác.
Sáu bảy lãnh địa này, không hề ngoại lệ đều bị xáo trộn.
Lãnh chủ khi trước không phải bị đánh chết, mà là biến thành tiểu lâu la, lãnh chủ mới hoàn toàn không nhận lệnh bài trong tay nàng ta.
Như thế thì cũng thôi.
Nhưng mẹ nó kẻ thay thế những lãnh chủ hung ác cùng cực này không phải là đại yêu khủng khiếp thế nào, mà là những động vật nhỏ bình thường ngay cả tu luyện cũng chẳng tu luyện nổi như hỉ thước, tắc kè hoa, gà rừng, tê tê.
Mẹ nó càng kinh khủng hơn là lãnh chủ của một lãnh địa trong số đó lại là con bọ hung.
Liên quan đến nguồn gốc của con bọ hung này.
Không thể không nói một câu.
Chính là con bọ hung mà hôm nào đó Dịch Phong đang đi nặng trên núi, ngẫu nhiên thấy nó bò qua.
Ngồi đi nặng là chuyện nhàm chán biết mấy.
Kiếp trước khi đi nặng không có điện thoại còn chẳng đi được.
Dù sao nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, cho nên Dịch Phong ôm suy nghĩ cho nó chút tu vi để xem sẽ xảy ra chuyện gì, vì cho nó chút tu vi đó mới khiến sơn mạch Thiên Lan sinh ra lãnh chủ bọ hung này.
Khi đối mặt với mấy con động vật nhỏ kia.
Khách sáo thì như thỏ con lúc đầu, chỉ đuổi bọn hắn đi thôi.
Không khách sáo thì như con bọ hung kia, giương cao gọng kìm đẩy phân của nó, suýt nữa kẹp cổ bọn hắn ngay tại chỗ.
Trải qua một cuộc chạy trốn kinh tâm động phách, sắc mặt nhóm người Lâm Ấu Vi chật vật, trốn trong sơn cốc nào đó thở dốc từng cơn.
"Trong ngọn núi này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!"
"Tại sao lại như thế!"
Lâm Ấu Vi tràn ngập vẻ không cam tâm, tay ngọc mạnh mẽ đập lên thân cây bên cạnh, sắc mặt ảo não.
Vào trong núi lâu như vậy, đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả khu vực trung tâm chân chính của sơn mạch cũng chưa bước vào, từ đầu đến cuối chỉ loanh quanh ở bên rìa.
Cuối cùng còn suýt chút nữa bị con bọ hung giết chết.
Không cam tâm thì không cam tâm.
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại chuyện này, khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Bởi vì nếu ngươi nói động vật nhỏ nào đó có được cơ duyên cá chép trở mình thì còn có thể hiểu được, nhưng nhiều động vật nhỏ đều trở nên không tầm thường như thế, tuyệt đối chẳng phải chuyện ngẫu nhiên.
Nhất là con bọ hung đáng chết kia.
Lẽ nào còn có thể tìm được cơ duyên trong phân sao?
"Làm sao đây, thủ lĩnh".
Vẻ mặt mọi người khó coi nhìn Lâm Ấu Vi, chờ đợi Lâm Ấu Vi ra quyết định.
"Cũng còn một cách duy nhất".
Khẽ trầm ngâm, Lâm Ấu Vi nói: "Trước khi đi, sư tôn vì muốn đề phòng lỡ như có nói với ta một cách".
"Mấy vạn năm trước, gần chỗ chúng ta vẫn còn một trận dịch chuyển thông thẳng đến trung tâm sơn mạch, nhưng trận dịch chuyển này đã rất nhiều năm không được giữ gìn nên cực kì không ổn định".
"Cho nên sư phụ cố ý dặn dò ta, nếu không phải bị ép đến mức bất đắc dĩ thì đừng sử dụng".
Bạn cần đăng nhập để bình luận