Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 899: Bạch Đế giá lâm (1)

Sau đó không lâu.
Hai người đã xuất hiện trên bầu trời của Nhật Nguyệt tông, từ trên cao nhìn xuống.
Cho dù hiện tại Hộ Sơn đại trận của Nhật Nguyệt tông đang mở ra cũng không ảnh hưởng tới hai người chút nào.
"Thật sự là có khí tức của hắn".
Trong mắt của nữ tử bạch y lóe lên tia vui mừng.
Sau đó hai người đi lên trên sân tập luyện võ nghệ của Nhật Nguyệt tông.
Đối với chuyện hai người đột nhiên xuất hiện, dù có là trưởng lão của Nhật Nguyệt tông đi ngang qua sân diễn võ cũng không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào.
"Khắp nơi đều có khí tức của hắn".
"Không sai".
Nữ tử khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại hít sâu cảm nhận được.
Giống như trở lại bên trong dãy núi nho nhỏ kia, nước chảy trong sân nhà, hắn nằm trên cái giường nhỏ, mùi hương thật dễ chịu.
Không khí cũng trở nên trong lành.
Không sai.
Nếu như Dịch Phong ở chỗ này, chắc chắn có thể nhận ra Bạch Phiêu Phiêu đã có nhiều lần không hẹn mà gặp ở Mạc Phụ Sơn Mạch năm đó.
"Vốn cho rằng ngươi chỉ là một kẻ phàm nhân, nhưng không nghĩ rằng ngươi cũng có cơ hội".
"Mặc dù chỉ là một Nhật Nguyệt tông nhỏ bé, nhưng cũng không tệ.
Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thì thào.
Ngẩng đầu nhìn về phương xa, vài tòa Sơn Phong cao vút trong mây kia.
"Tinh Thần Phong!"
"Hắn ở nơi đấy lâu nhất".
"Đi, Khương Lão, theo ta đi xem một chút."
Bạch Phiêu Phiêu nói khẽ, chậm rãi nâng chân ngọc lên, đi tới Tinh Thần Phong.
Nàng cũng không cố ý nhanh chân.
Dường như Dịch Phong đã từng đi qua con đường này.
"A, thật là một tiểu sư muội xinh đẹp".
Bạch Phiêu Phiêu vốn dĩ nghiêng nước nghiêng thành, toàn thân trong sáng xưa nay tựa như một đóa hoa trẻ trung không tranh quyền thế, đặc biệt và xuất chúng như vậy, nhất là bây giờ đã có quyền cao chức trọng, khí chất ban đầu đã tăng thêm vài phần cao quý và trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến cho nàng đi tới đâu cũng đều có thể hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.
Lúc này lại có mấy tên đệ tử thèm muốn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phiêu Phiêu, chặn đường đi của hai người Bạch Phiêu Phiêu.
"Tiểu sư muội xinh đẹp như vậy, trước đây chưa bao giờ từng gặp, hôm nay mới nhìn thấy, thật là khiến người ta đáng tiếc."
"Tiểu sư muội, tên gọi là gì, nhanh nói cho sư huynh biết, sư huynh đã không thể chờ để làm quen với muội nữa rồi. Ha ha ha, chính là bởi vì diện mạo của sư muội thật là khiến người ta sinh lòng thương yêu, nếu như có thể giao lưu sâu cùng với sư muội, chậc chậc..."
"Quả thực là đời người đã thắng, chết cũng đáng giá".
Trong lúc nhất thời, mấy tên đệ tử lộ ra bộ dạng bát giới, càng nhịn không được mà lại gần muốn động tay động chân.
Nhưng mà.
Bọn hắn vừa dứt lời, lão giả nhẹ nhàng vung tay lên, mấy người run sợ ngay tại chỗ giống như tượng băng.
Bọn hắn hoảng sợ trợn tròn mắt.
Vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi đến cực điểm.
Thân thể và sức sống của mình lại có thể đang biến mất nhanh chóng...
Đến chết cũng không nghĩ ra, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Sau đó mấy tên đệ tử này dưới vô số cặp mắt, cứ như vậy biến mất không còn tăm tích, nhưng vẫn không có ai phát hiện như cũ.
Mà Bạch Phiêu Phiêu và lão giả cũng đã sớm đi xa.
"Khương Lão, có phải ngươi cũng cảm thấy ta nhọc lòng cực khổ đi tìm hắn là không nên phải không?"
Vừa chậm rãi cất bước, Bạch Phiêu Phiêu vừa nhẹ giọng nói.
"Không dám".
"Bạch Đế muốn làm cái gì thì làm cái đó, bảo lão nhân làm gì, thì lão nhân sẽ làm theo cái đó".
"Tất cả mọi thứ Bạch Đế làm đều là đúng".
Khương Vân Công hơi cúi đầu nói.
Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười, cũng không nói lời nào, tiếp tục mang theo Khương Vân Công đi lên trên Tinh Thần Phong.
Trong mật thất của Tinh Thần Phong.
Phong chủ Liễu Ngôn của tinh thần Phong Đang đang bế quan, nhíu chặt lông mày xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt đồng thời trong mắt lóe ra tia không can tâm.
Bởi vì nàng trùng kích cảnh giới thất bại.
Mà thất bại lần này, không chỉ là thất bại cảnh giới, hơn nữa còn tẩu hỏa nhập ma.
Mặc dù dựa vào đan dược và kinh nghiệm, từ tình trạng tẩu hỏa nhập ma có thể trở lại bình thường, nhưng dù vậy thì di chứng lưu lại cũng rất lớn.
Còn chưa nói chuyện bị giảm cảnh giới.
Chỉ sợ đời này vĩnh viễn không thể tiến thêm.
Đối với một tu tiên giả mà nói, năm chữ vĩnh viễn không tiến thêm này không thể nào mà không trầm trọng.
Cũng có thể đoán trước được cả đời này, nàng chỉ có thể dừng bước tại đây.
Đúng lúc này.
Không gian trong mật thất bỗng nhiên chấn động.
Một nữ tử mặc bạch y tung bay tựa như tiên nữ và một lão giả bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hai người đột nhiên xuất hiện, kinh sợ đến mức không có lời nói để nói, đứng dậy rút trường kiếm từ trong tay áo ra lui qua một bên.
Cảnh giác nhìn hai người.
"Các ngươi, các ngươi là ai?"
Liễu Ngôn sợ hãi nói.
Hô hấp dồn dập.
Chuyện này thật sự là khiến cho người ta quá kì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận