Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2335: Cửu tử nhất sinh (2)

Thuận theo bóng lưng đi xa, lão giả hát lên tiểu khúc bình thường thích nhất!
“Nhìn phía trước hắc động, nhất định là sào huyệt của tặc kia, vào lúc ta chạy lên phía trước…”
“Giết cho chúng… sạch sẽ!”
Bài hát vô cùng trung khí vang vọng lay động mỗi góc đường, hàng xóm ở bốn phía nghe đến hốc mắt ướt át, bất tri bất giác cả người nhiệt huyết kích động, cắn răng vung tay hô to đi theo!
“Giết cho chúng, sạch sẽ!”
Nhìn tình cảnh này.
Phụ nữ ôm lấy con đứng ở phía xa, không nhịn được hai mắt đẫm lệ lờ mờ.
Cũng là xa nhau, ở các nơi trong thành không ngừng xuất hiện, hào hùng thấu trời lây nhiễm hơn phân nửa đô thị, bất luận thân phận hay là tu vi cao thấp, đủ các loại người đều bước ra khỏi cửa nhà, đi về phía chiến trường ở nơi xa!
Bên trong nhà học chánh.
Hùng Trọng nhìn tin tức ngọc giản truyền đến, lập tức truyền lại cho tất cả mọi người, sau đó ở trong thư phòng múa bút thành văn, trong mắt lộ vẻ thâm trầm.
Đúng vào thời điểm viết thư xong, cửa nhà chậm rãi được đẩy ra.
Thê tử mềm mại bước đến trước, bốn mắt nhìn nhau im lặng ngưng nghẹn.
Nhìn thần tình trang nghiêm của Hùng Trọng, nữ tử rất lâu không hề lên tiếng, Hùng Trọng cũng không dám nhìn nhiều thê tử, cúi đầu cắn răng muốn đẩy cửa rời đi.
Thời điểm trước khi ra khỏi cửa, thê tử mới ôn nhu căn dặn.
“Ta đợi chàng trở lại…”
Tiếng nói theo bản năng vang lên, hai người đều toàn thân cứng đờ, Hùng Trọng lại lần nữa cắn răng, rồi nhanh chân tiếp tục đi về phía trước!
Nhìn thấy hắn sắp đẩy cửa nhà rời đi.
Hão Hùng ở trên ban công bên trái, lại chưa bao giờ nhìn chăm chú đến, vẫn như trước ôm cháu trai ở trong ngực, mỉm cười trêu đùa, phảng phất giống như không biết gì vậy.
Nhưng Hùng Trọng nhìn phụ thân hai bên tóc mai bạc trắng, cùng với con trai còn nhỏ tuổi.
Trong lòng Hùng Trọng cũng là ngũ vị tạp trần.
Hắn không dám lên tiếng, chỉ đứng ở xa thấp giọng hành lễ, lại cảm thấy trong cổ nặng như trì, đè nặng ngàn cân, mấy giây cũng khó mà ngẩng đầu lên.
Lão Hùng tiếp tục thảnh thơi cười lên tiếng, coi như không có chuyện gì trêu đùa cháu trai.
“Gia hỏa nhà con…”
“Cha con là hán tử nổi tiếng của đảo Ám Ảnh chúng ta, tương lai con trưởng thành, cũng không thể để cho uy danh của Hùng gia chúng ta hổ thẹn đấy…!”
Ngắn ngủi một câu, Hùng Trọng đã nghe đến tim như bị đao cắt.
Hóa ra, phụ thân biết rõ tất cả.
Cho dù đây là lời khen ngợi cao nhất bao nhiêu năm nay của phụ thân hắn, lúc này rơi vào trong tai, cũng khiến cho Hùng Trọng không có quá nhiều vui vẻ, mà càng nhiều hơn là một loại tự trách và áy này, là bức bách mọi người bất đắc dĩ bỏ ngôi nhà nhỏ!
Hùng Trọng chậm rãi đứng dậy, cuối cùng nhìn thấy ý cười bên mặt của phụ thân, cắn răng ôm quyền!
“Cha!”
“Con trai bất hiếu, lão nhân gia ngài bảo trọng!”
Trầm giọng nói một lời, Hùng Trọng cũng không dám có chút dừng lại, lập tức đẩy cửa ra ngoài!
Chân trời không ngừng có người phi độn đi đến, lưu quang từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, đều tập trung hướng về chiến trường trên con phố, nhìn loại dị tượng trên không này, đột nhiên toàn bộ đảo Ám Ảnh lặng im không một tiếng động, nhưng lại tản ra một cỗ ý chí tử chiến!
Công ty bảo hộ lao động…
Đại đội tìm phân.
Đại mụ chợ thức ăn!
Thậm chí đến cư dân bình thường, cùng với đại đội bảo an vừa mới rời đi, tất cả đều tập trung ở chiến trường trên con phố, cùng nhau ôm quyền hành lễ với Lục Thanh Sơn đang yên lặng chờ!
“Lục lão, chờ đã lâu!”
Tiếng hô hào như núi kêu biển gầm, ý chí chiến đấu xông thẳng lên mây!
Nhìn bốn phía dày đặc khuôn mặt quen thuộc, còn có nhiều thân ảnh tác chiến nhiều ngày đã sớm vết thương chồng chất, nhưng cũng không quan tâm đến đây trợ giúp, mặc dù Lục Thanh Sơn kinh nghiệm phong phúc, lúc này đôi mắt cũng đã đỏ rực!
Nhìn đồng liêu của đảo Ám Ảnh đến trợ trận, thậm chí ngay cả cư dân bình thường cũng không có chút sợ hãi nào, Lục Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong cổ nghẹn ngào, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bất đắc dĩ, Thanh Hoan Tướng và Lão Quy vẫn còn đang chiến đấu với thủy triều bóng đen dày đặc, chuyện tu bổ vô cùng cấp bách!
Ông căn bản không có quá nhiều thời gian cảm khái, chỉ có thể ôm quyền trầm giọng nói rõ hiện thực tàn khốc!
“Các vị tình nguyện đến đây giúp đỡ, lão phu thay mặt trên dưới đảo Ám Ảnh vô cùng cảm kích!”
“Nhưng mà, chuyến đi này chắc chắn vô cùng hung hiểm, cần phải có thân thể máu thịt ngăn trở kẻ địch ở trên không trung đi xuống, tuyệt đối không thể lui nửa bước, mong rằng các vị suy nghĩ thật kỹ!”
“Nói khó nghe một chút, chuyến đi này không khác gì đi chịu chết!”
Vừa dứt lời, đám người ở bốn phía lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Có người bắt đầu im lặng nhìn chằm chằm, trong mắt lộ ra thần sắc do dự.
Chỉ riêng việc mọi người đều là một phần tử của đảo Ám Ảnh, nhưng biết rõ chuyện đến đây là đi chịu chết, ít nhiều vẫn sẽ khiến cho một vài người ý thức cảm thấy sợ hãi lui bước, đây cũng là chuyện thường tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận