Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1017: Chắc không phải ngươi leo không nổi đấy chứ? (1)

Cho nên không ai muốn đi cả, ai nấy tránh cũng không kịp, khổ nỗi hai huynh đệ bọn hắn tuy thực lực không tệ nhưng không có bối cảnh gì, không có chỗ dựa trong tông môn càng không có ai giúp đỡ nói chuyện, cho nên chuyện khổ sai này bèn rơi lên đầu bọn hắn.
"Haha, cô gia không cần căng thẳng, thả lỏng là được rồi."
Giang Hữu thở dài ngược lại an ủi Dịch Phong.
Sao bọn hắn có thể không nhìn ra đây là chuyện do những vây cánh bên trên tông môn gây ra, đều là những người tầng thấp bị liên lụy, may mà bọn hắn chỉ đi cùng thôi còn Dịch Phong mới là nhân vật chủ yếu...
Chỉ sợ không dễ chịu.
Cho nên nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt Giang Hữu có chút đồng tình với Dịch Phong.
"Ha ha, ta không căng thẳng, vừa khéo đi du lịch một phen, rất tốt!
Dịch Phong chậm rãi cười nói, đứng trên phi thuyền nhìn về phong cảnh phương xa, vẻ mặt thích ý.
Câu nói của Dịch Phong lập tức khiến Giang Tả bình tĩnh ném ánh mắt tới.
Du lịch một phen?
Là ngây thơ hay ngu ngốc đây?
Trừ phi không biết sắp tới phải đối mặt với chuyện gì?
Thiên Bá Tông.
Là một trong những thánh địa xứng danh của võ giới.
Dưới sự thống lĩnh của Thiên Bá Tông, tông môn có quy mô như Bách Luyện Tông cũng hơn trăm cái.
Có thể nói mỗi một lần thi đấu đều là trường hợp tụ tập của các thiên kiêu đại tông môn.
Tuy biết rõ không phải đối thủ của đệ tử Thiên Bá Tông, nhưng những kẻ bên dưới vẫn tranh giành kịch liệt, hiếm có ai không cầu tiến như Bách Luyện Tông bọn hắn.
Cho nên có thể nhìn ra cạnh tranh rất kịch liệt.
Thử nghĩ xem loại người không có thực lực như Dịch Phong cùng tỷ thí với cả nhóm thiên chi kiêu tử, kết quả cuối cùng sẽ là gì?
Không chút nghi ngờ sẽ bị ngược đến thương tích đây mình!
"Tốt nhất ngươi đừng có suy nghĩ này."
Giọng điệu Giang Tả lạnh nhạt nói.
"Tại sao, lẽ nào phong cảnh Thiên Bá Tông không đẹp?" Dịch Phong hỏi ngược lại.
Gương mặt Giang Tả giật giật.
Vẻ mặt có chút lạnh lùng, hắn ta phát hiện nói chuyện với Dịch Phong hoàn toàn là đàn gãy tai trâu, lãng phí nước bọt của mình.
Hắn ta dứt khoát ngậm miệng, không nói thêm một câu nào với Dịch Phong nữa.
Giang Hữu bên cạnh cũng bất đắc dĩ cười khổ, không nói thêm gì, ngồi xếp bằng tu luyện.
Phi thuyền bay cả đoạn đường.
Dịch Phong dẫn theo Tô Bạch ngắm cảnh suốt đường đi, khoảng ba ngày sau cuối cùng đã đến Thiên Bá Tông.
Lúc này dưới chân núi Thiên Bá Tông, hàng trăm phi thuyền lơ lửng giữa không trung, đủ mọi cao thủ dẫn theo thanh niên tài tuấn từ phi thuyền bay xuống.
Sau khi xuống phi thuyền, không ít người quen chào hỏi lẫn nhau.
Nhưng cũng có không ít người đối chọi gay gắt, suýt nữa đã ra tay.
Tuy đều là hạ tông của Thiên Bá Tông, nhưng Thiên Bá Môn trước giờ sẽ không quản ân oán giữa bọn hắn, cho dù tông môn này diệt tông môn khác bọn hắn cũng sẽ không nói gì.
Thậm chí bọn hắn còn ngầm đề xướng cách làm này.
Nói thẳng ra.
Chính là hình thức dưỡng cổ.
Người thắng làm vua, kẻ thua đào thải, chỉ có như vậy mới có thể khích lệ những tông môn kia hăm hở trưởng thành.
Trong trường hợp hỗn loạn này, Giang Tả và Giang Hữu đưa Dịch Phong đến một góc không bắt mắt, dường như sợ gặp phải người quen nên lén lén lút lút.
Dù sao người ta ai nấy đều dẫn theo đệ tử thủ tịch gì gì đó trong tông môn đến đây.
Còn bọn hắn thật sự không có ai.
Nếu gặp phải tông môn đối địch, sẽ không tránh được bị trào phúng cùng nhục nhã một phen.
Dịch Phong ngược lại chẳng sao cả, vừa phe phẩy quạt hương bỏ, vừa đeo kính râm ngẩng đầu nhìn phong cảnh xung quanh.
"Yên lặng!"
Lúc này một hộ pháp của Thiên Bá Tông từ trên trời rơi xuống, truyền ra giọng nói trầm thấp.
Sau khi hắn ta nói xong, hiện trường vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Chỉ là một hộ pháp của thượng tông cũng đủ để mấy trưởng lão hạ tông bọn hắn phải cung kính.
Hộ pháp vẻ mặt ngạo mạn, từ trên cao nhìn xuống mọi người, một lúc sau mới nói: "Thu lại phi thuyền của các ngươi đi, không cho phép các ngươi bay lượn ở sơn môn, tất cả mọi người leo thang lên đó."
Nói xong hộ pháp vung tay áo lên rồi bay đi mất.
"Vâng, hộ pháp!"
Mọi người bên dưới đáp rồi bắt đầu sôi nổi leo thang.
Cầu thang thiên bá tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, trừ độ cao đơn giản ra, trên bậc thang còn bố trí pháp trận đơn giản.
Có thứ đó trợ giúp người tu tiên bình thường thật sự không leo nổi thang này.
Cho nên khảo hạch nhận đệ tử mỗi năm của Thiên Bá Tông cũng rất đơn giản, chỉ cần ở độ tuổi nhất định, trong thời gian nhất định leo lên cầu thang này sẽ có thể gia nhập trở thành đệ tử.
Đương nhiên có thể thông qua loại khảo hạch này cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Bá Tông mà thôi.
Có điều cầu thang chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc khẳng định cũng ngăn không được nhóm người hạ tông.
Dù sao có thể tới nơi này đều không phải hạng người tầm thường.
"Chúng ta cũng mau leo thang đi!"
Giang Hữu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận