Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 734: Đáng tiếc (2)

Không lâu trước đây trong tiên giới bỗng nhiên xuất hiện một thế lực mới. Thế lực này đi đến đâu thì dù là tiên nhân lợi hại đến đâu cũng đều sẽ thần phục.
Thế lực này ở khắp các châu trong Tiên giới làm mưa làm gió.
Bọn họ đi qua nơi nào thì tiên nhân nơi đó đều nghe qua tên tuổi của bọn họ.
Đồ đệ của Dịch tiên sinh kia chính là chưởng môn của Thiên Địa môn trên Tiên Giang lục địa.
Xin hỏi Dịch tiên sinh là thần thánh phương nào? Người đó họ Dịch, tên chỉ có một chữ Phong.
Ánh mắt Phong Cương lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó là vô cùng mừng rỡ vì gặp được thiên đại kỳ ngộ. Trong lúc nhất thời hắn ta cũng quên mất đau đớn trên người mình, trong lòng hắn ta lúc này chỉ còn lại niềm vui sướng khó tả.
"A? Đồng hương sao? Ngươi biết ta sao?" Dịch Phong cũng rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui vẻ. Phải biết rằng tại một nơi chim không thèm ỉa như thế này mà gặp được một người là vô cùng khó khăn. Nhất là lại gặp được một gã đồng hương thì càng không dễ dàng!
"Đương nhiên!" Phong Cương vô cùng kinh hỉ.
"Ai mà không biết đại danh của Dịch tiên sinh cơ chứ! Người đứng đầu Thiên Địa Môn của Tiên Giang lục địa".
Quả nhiên là đồng hương, nét mặt Dịch Phong cũng tràn đầy vui mừng.
"Quả nhiên là đồng hương đến từ Tiên Giang lục địa, không biết ngươi từ chỗ nào nghe nói đến tên ta?" Dịch Phong đắc chí hỏi.
"Phong huynh chẳng lẽ là người Bình Giang Thành sao?"
Phải biết rằng từ sau khi hắn trở thành Võ Đế thì ngày nào cũng bay lượn phía trên Bình Giang Thành.
Sùng bái hắn như vậy... Xem ra đúng là người Bình Giang Thành.
"Xem ra ngài còn không biết, ngài..."
Hai chữ "đệ tử" còn chưa ra khỏi miệng thì khớp hàm Phong Cương cắn chặt lại, hắn ta đột nhiên hít một hơi khí lạnh tiếp sau đó gục đầu xuống...
Dịch Phong sững sờ. Hắn vội vàng chạy đến xem xét, bỗng nhiên ở dưới người Phong Cương có một bóng đen bất ngờ lao ra như một mũi tên bắn về phía hắn!
Dịch Phong phản ứng cực nhanh túm lấy cái bóng đen này ném văng ra ngoài. Lúc này hắn mới nhìn thấy một con rắn nhìn trông quen quen.
A... Là con rắn Taipan biến dị lúc nãy hắn mới hất ra!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn nhảy dựng lên hung hăng giẫm đạp liên tục lên người con rắn.
Bản thân hắn tuy rằng tu luyện không được, nhưng nếu bàn về võ thuật, thì chính cái hệ thống kia cũng chứng nhận hắn sánh ngang với thần.
Dịch Phong cắn răng, đến khi xác nhận con rắn dưới chân đã nát bét thì mới ngừng lại đứng thở phì phò.
Hắn nhìn thi thể của Phong Cương đang nằm trên mặt đất tiếc hận.
"Đáng tiếc... Mới làm quen được một huynh đệ, không chỉ là đồng hương Bình Giang Thành mà còn bị sự lợi hại của ta chinh phục. Thế mà chớp mắt một cái đã chết mất."
"Thật đáng tiếc..."
Dịch Phong thở dài một hơi, mang theo sự tiếc hận sâu sắc.
Dịch Phong bắt tay vào thu dọn lại thi thể cho người nam nhân kia, nhìn y phục trên người y bị kền kền xé rách tung tóe, hắn suy nghĩ một lát bèn cởi đám xiêm y rách ra rồi đem tấm da sói của mình phủ lên trên.
Lúc chuẩn bị rời đi Dịch Phong đột nhiên nhìn thấy một quyển sách được dấu trong xiêm y của người nam nhân kia.
Hắn tò mò bước lại gần nhặt quyển sách lên xem.
Thiên Ma thể!
A! Nhìn bộ dạng tên này không nghĩ đến còn trâu bò như vậy!
Đây chẳng lẽ lại là cơ duyên của mình hay sao?
Dịch Phong mở sách ra đọc, những dòng chữ trong đó làm hắn xem mà giật mình!
Thiên Ma thể, luyện công pháp này, phòng ngự có thể điều khiển tổn thương. Tu luyện đến viên mãn cơ thể sẽ trở thành Thiên La Kim Cương.
Phòng ngự có thể điều khiển tổn thương...
Mắt Dịch Phong sáng rực lên. Điều này có nghĩa là nếu hắn luyện thành công bộ công pháp này thì ai đánh cũng không phải sợ nữa sao? Thứ tốt nha!
Nếu một ngàn điểm khí vận dùng để truyền tống kia là thật, vậy thì chẳng phải hắn có thể bình yên ra ngoài đi dạo, làm một vài chuyện. Lúc nhàm chán còn có thể tìm kiếm chân lý cuộc đời.
Sóng lớn đến mấy cũng không sợ bị đánh chết. Nếu thật sự có nguy hiểm thì hắn còn có thể quay về đảo Ám Ảnh.
Dịch Phong càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Nói như vậy thì đảo Ám Ảnh này thậm chí còn có thể trở thành nơi hắn dưỡng lão nữa cơ đấy.
Dịch Phong đứng lên, nghiêm túc nhìn ra xung quanh.
Ở phía xa là từng đụn cát vàng trải dài yên tĩnh, xa hơn chút nữa có gió lốc rất lớn thổi thành từng cái vòi rồng, mây đen u ám nặng nề, từng cơn gió thổi qua như dao cắt.
Hoàn cảnh nơi này thật tốt à nha.
Dịch Phong tươi cười vui vẻ. Ố đây không có ánh mặt trời nên không sợ bị cháy nắng, cũng không có mưa nên không sợ bị ướt.
Hắn không cần phải tranh đoạt danh lợi, không cần phải cùng người khác tranh giành đấu đá. Một mình ở đây cũng không sợ.
Còn không có người nào hút thuốc, một người ở cũng không sợ.
Còn nữa, cho dù có người tới đây thì ở trên hòn đảo này cũng không thể sử dụng pháp lực.
Dựa vào võ công trong tay có thể sánh ngang thần thánh như hắn, thì cho dù Thiên Vương lão tử có tới cũng phải gọi hắn một tiếng đại ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận