Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2046: Năm tháng như thoi đưa (2)

Tất cả những điều này giống như là một loại ăn ý, lại giống như là quy củ vốn dĩ là như thế, hai người ngồi vào chỗ sắp xếp bộ đồ ăn, trong thần sắc lộ ra vẻ thoải mái vui vẻ hiếm có.
Sau khi kết thúc lễ tiết, Mạc Tư Hàm mỉm cười nhìn sang.
Nhìn vào khuôn mặt của Ngô Đào, trong mắt nàng lóe lên một tia ký ức.
“Nhớ năm đó…”
“Khi chủ nhân thu nhận ngươi, ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, cả ngày khóc sướt mướt, nhát gan đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, không ngờ được mới thoáng một cái, đã đi qua vô số năm tháng rồi.”
Nghe thấy lời này, Ngô Đào gật đầu cười.
“Đúng vậy, năm tháng như thoi đưa, chúng ta so với bất kỳ người nào khác đều có cảm nhận sâu sắc với những lời này hơn.”
Nói xong, sắc mặt hắn có chút trở nên nghiêm túc thêm mấy phần, có chút khác biệt so với dáng vẻ lười nhác ngày trước.
“Hàm tỷ.”
“Lần này ta đến tìm tỷ, là muốn hỏi một chút…”
Lời nói mới nói ra được hơn phân nửa, Mạch Tư Hàm đã dùng đũa gắp một khối bánh ngọt.
Vẻ mặt mỉm cười mang ý dặn dò, trong mắt tràn ngập thần sắc bình thản của trưởng bối.
“Ăn cơm trước.”
“Chờ ăn xong, ta sẽ dẫn ngươi đi. Ta đã rất lâu không gặp mọi người, những tiểu gia hỏa khác và mấy vị kia, bây giờ như thế nào rồi?”
Ngô Đào nghe tiếng sững sờ, cười gật đầu cầm đĩa lên nhận lấy miếng bánh ngọt.
“Được, ăn cơm trước.”
“Ta cũng đã rất lâu không ăn cơm cùng với mọi người.”
Nếm thử một miếng, trong miệng tràn ngập hương thơm.
Trong mắt Ngô Đào toát ra mấy phần thần sắc hưởng thụ ngắn ngủi, tiếp đó bắt đầu liên miệng nói chuyện, chống cằm liến thoắng nhìn về phía Mạch Tư Hàm nói chuyện.
“Các sư huynh đệ vẫn luôn rất tốt, phần lớn đều ở đảo Ám Ảnh, vẫn là giống như trước kia, nên làm cái gì thì làm cái đó, đại nghiệp của sư tôn sắp hoàn thành rồi.”
“Ngoại trừ đại sư huynh xuất phát sớm nhất, dường như đã đến tận cùng của thế giới, còn lại các sư huynh đệ và sư muội mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, bên ngoài thì trồng một chút rau, nấu ăn, nhưng thật ra bên trong đều đang âm thầm sắp xếp…”
Nghe lời kể lại, Mạch Tư Hàm mỉm cười gật đầu, trong mắt nhiều thêm không ít vẻ ấm áp.
Thỉnh thoảng, sẽ hỏi thêm một vài nhân vật đặc biệt.
“Tiểu thập bát thì sao? Vẫn là tính khí nóng nảy như thế?”
“Ai, đại đạo của Hồng sư đệ chính là như thế, tự bạo chính là con đường chiến đấu của hắn gần đây cũng không biết bạo đi nơi nào rồi, khiến cho mấy sư huynh đệ tìm cả buổi…”
“Cơ thể của tiểu thập lục bây giờ đã rất mạnh mẽ rồi đúng không?”
“Ừm, hiện tại Bạch sư đệ vẫn là bộ dáng lúc trước, rõ ràng nhảy một cái là có thể nhảy đến một tinh cầu khác, nhưng mà lại cứ nói là bản thân mình không biết bay.”
“Ha ha ha…”
“Phốc…”
Nói chuyện về tất cả mọi người quen biết, bầu không khí trở nên vô cùng thoải mái, Ngô Đào nói đến hứng trí bừng bừng, còn không ngừng xấu bụng nói xấu, trên bàn ăn vang lên tiếng cười nhẹ nhõm, đến ngay cả Mạch Tư Hàm cũng khẽ cười thành tiếng.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, phảng phất thoải mái giống như người nhà vậy.
Nói đến cuối cùng.
Mạch Tư Hàm không nhịn được ngẩng đầu thở dài, ý cười biến thành một chút sầu não nhàn nhạt.
“Ta thường xuyên nhớ đến thời gian mọi người cùng ở bên nhau, thời gian đó, đúng thật là khiến cho người ta hoài niệm.”
Nhìn dáng vẻ sầu não của Hàm tỷ, Ngô Đào cũng bỏ đũa ở trong tay xuống, theo ánh mắt ngước nhìn lên, xuyên thấu qua tầng băng không có thật nhìn bóng đêm phủ xuống biển sao vô tận.
Ngô Đào khẽ gật đầu, ngữ khí kiên định.
“Ừm, ta cũng thế.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau trở về thời điểm đó, đến lúc đó tất cả mọi người có thể tụ họp lại, một ngày này chẳng mấy chốc sẽ đến.”
Nghe thấy lời này.
Mạch Tư Hàm thu hồi đủ loại tâm tư của mình, ưu nhã dùng một góc khăn ăn lau nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình, khi lần nữa đứng dậy, đã khôi phục lại thần sắc lạnh lùng ngày trước.
Hai người không cần nói với nhau bất kỳ điều gì, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ kiên định, sau đó rời khỏi bàn ăn.
Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, bầu không khí bất ngờ trở nên nghiêm túc.
Sắp đến thời gian xuất phát.
Mấy lão đầu ở phía dưới đài cao cũng bắt đầu nhìn chăm chú, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Đôi mắt đẹp của Mạch Tư Hàm nhìn lướt qua, nhàn nhạt lên tiếng.
“Nếu như các ngươi đã theo đến đây, cộng thêm thời cơ đã chín muồi, có một số việc các ngươi cũng nên được biết, một lát nữa đi cùng với chúng ta đi.”
“Nhưng tiếp sau đó bất luận nhìn thấy cái gì, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý đầu đủ.”
Lời nói cao thầm khó lường vừa vang lên, mấy người đều nghe đến như rơi vào trong sương mù, lời này nếu như là người khác nói ra, thì giống như nói lời điên cuồng, nhưng nếu là vị đứng ở trước mắt này nói ra, vậy thì nhất định sẽ có chuyện không phải tầm thường sắp xảy ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận