Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 568: Một mảnh giấy vụn (1)

"Uy năng thật mạnh!"
Mặc dù đám người Dạ Năng không biết vì sao Bạch Thiển Nhất lại lặp đi lặp lại phục sinh nhiều lần, nhưng mà khi nhìn thấy loại cao thủ như Bạch Thiển Nhất này bị bức tranh công kích, phải thoát thân chật vật như vậy, trong lòng không khỏi chấn động tới cực điểm.
"Chúng ta thật sự đã bỏ qua quá nhiều cơ hội!"
Một bên khác, trên mặt đám người Liễu Cốc Nhất xem chiến đấu lộ vẻ đắng chát, không khỏi hối hận lắc đầu.
"Đúng vậy, hai cha con này hiện tại không chỉ có tu vi Địa Tiên, còn có một bức tranh lợi hại như vậy, ngay cả Bạch Thiển Nhất cũng bị đánh cho chạy trối chết, vô địch toàn bộ Bắc Hải!"
"Ai nói không phải đâu".
"Hiện tại dưới loại tình huống này, chúng ta cái gọi là tứ đại tông môn, chỉ còn dư lại tên tuổi mà thôi".
"Ai dà, tương lai Bắc Hải, sợ rằng cũng không có một chỗ cắm dùi cho tứ đại tông môn ta!"
Nhưng mà đối với loại tình huống này, bọn hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Thế sự xoay vần, thời đại đổi thay.
Vào lúc bước ngoặt nếu như lựa chọn con đường chính xác, heo cũng có thể bị thổi bay lên bên trên đầu gió.
Ngược lại, nếu như không lựa chọn đúng đường, thì bọn hắn chỉ có thể dần dần bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.
Mà bọn hắn, thuộc về cái sau.
"Hô!
Đúng lúc này, phía Bắc truyền đến tiếng rít chói tai.
Mọi người vội vàng nhìn lại, kinh ngạc phát hiện một chiếc phi thuyền đang phi như bay về phía bên này.
Rõ ràng khoảng cách còn rất xa, nhưng bọn hắn đã cảm nhận được áp lực thực lớn.
Mà loại động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên cũng gây ra không ít sự chú ý của những người khác.
Tỉ như, những thế lực khác ở bên trong Lăng Hư giới.
"Đại nhân, người này có lẽ có khả năng để cho ngài sử dụng!"
Trong hư không, một lão giả cung kính đứng ở trước mặt một người nam tử trung niên, nhẹ giọng nói ra.
"Vậy phải nhìn xem hắn có bản lĩnh này hay không" Nam tử trung niên cười nói: "Tuy là biểu hiện thực lực của tượng gỗ cùng bức tranh kia của hắn coi như không tệ, nhưng với ta mà nói còn chưa đủ".
"Vậy như thế nào mới tính là đủ?"
Lão giả nhịn không được hồi.
"Chí ít thì ở trước mặt Bạch Dương chân cung, phải có chút sức chống cự" Nam tử trung niên thong thả nói.
"Ta thấy khó lắm".
Lão giả cười khổ nói: "Bạch Dương chân cung ở trong Lăng Hư giới cũng được coi như là một thế lực mạnh, Lữ Chính Nhất kia chính là tu vi Kim Tiên bên trên cả Thiên Tiên, lại tăng thêm nhiều Thiên Tiên như vậy, người bình thường thật sự không có cách nào ngăn cản!"
"Hoàn toàn chính xác là khó."
Nam tử trung niên cười nói: "Ta cũng không cần hắn có khả năng chiến thắng Bạch Dương chân cung, nhưng biểu hiện tiếp theo của hắn, chí ít cũng phải để ta vừa ý".
"Nếu để cho ta vừa ý, ta có thể xuất thủ cứu hắn một lần".
"Tất nhiên, nếu chỉ là một tên phế vật, chết thì chết thôi, không đáng cho ta xuất thủ".
"Đại nhân nói đúng."
Lão giả tán đồng gật đầu.
"Vậy nhìn phát triển tiếp theo đi".
Nam tử cười cười, đứng chắp tay trong hư không, nhìn hí kịch.
Tốc độ của phi thuyền cực nhanh.
Chỉ qua thời gian nửa khắc đã bay qua nửa cái Bắc Hải lục địa, đi tới vùng trời Bạch Nhĩ thành.
Phi thuyền to lớn bao phủ Bạch Nhĩ thành tạo ra một mảng lớn bóng mờ.
Lấy Lữ Chính Nhất đứng đầu, mười mấy tên cao thủ khí thế thâm hậu, từ trên cao nhìn xuống đám người Bạch Nhĩ thành.
Thấy thế.
Sắc mặt của hai cha con Dạ Năng đại biến.
Cho dù là từ chiến trận hay là từ khí tức đám người trên phi thuyền thì đều có thể nhận ra, đây là Bạch Dương chân cung sau lưng Bạch Thiển Nhất xuất động.
Càng làm cho bọn hắn kiêng kỵ hơn là, cao thủ bên trên phi thuyền này, không có một người nào có khí tức yếu hơn Bạch Thiển Nhất cả.
Nói cách khác.
Toàn bộ những người này đều có tu vi Thiên Tiên.
Khiến hai cha con Dạ Năng hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng hoảng sợ.
Một cái Bạch Thiển Nhất, đã làm cho toàn bộ Bắc Hải long trời lỗ đất, chớ nói chỉ là mười mấy tên cao thủ như vậy.
"Phụ thân, làm sao bây giờ?"
Dạ Di từ đầu đến cuối không có kinh nghiệm, khi nhìn thấy một màn này thì trong lòng có chút sợ hãi, truyền ra tiếng hỏi hốt hoảng với Dạ Năng.
"Đừng hoảng hốt, đằng sau chúng ta có tiên sinh" Dạ Năng vội vã an ủi: "Hơn nữa cùng lắm thì cũng chỉ là một cái chết mà thôi."
"Đúng, đằng sau chúng ta có tiên sinh".
Nhớ tới đạo thân ảnh áo bào trắng kia, Dạ Di hít sâu một hơi, lập tức bình tĩnh lại.
"Chuyện này, thật là càng lúc càng lớn, không nghĩ tới cao thủ Bạch Dương chân cung nhanh tới đây như vậy."
Mà một bên, đám người Liễu Cốc Nhất, khi nhìn thấy đám người Lữ Chính Nhất, cũng lập tức nghị luận ầm ĩ.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Vân Thiên Long nhịn không được hỏi.
"Bỏ đi, đây không phải chuyện chúng ta có khả năng dính vào."
Liễu Cốc Nhất trịnh trọng nói.
"Thế nhưng mà, đây đối với chúng ta mà nói, là một cái cơ hội không phải sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận