Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2134: Đúng thật là phản rồi (2)

Chỉ trong chớp mắt.
Bốn tên tiểu nhị mổ heo đứng ở phía xa nhìn lại trong mắt lộ ra vẻ sùng kính, tâm tình căng thẳng cũng buông lỏng hơn không ít.
Nhưng mà.
Sau mở màn hoàn hảo, đột nhiên các hư ảnh Viễn Cổ lại trở mặt quát lớn.
“Hừ!”
“Uổng cho ngươi có được cảnh giới này, lại không phân địch ta, khăng khăng muốn che chở cho một Ma tộc trở thành Tinh Chủ?”
“Thể diện? Ngươi chẳng qua chỉ là hậu bối có một chút vi ti, đứng trước mặt bản tọa, có thể diện gì đáng nói.”
“Năm đó thời điểm chúng ta quét ngang Ma tộc, tổ công của ngươi còn chưa xuất thế. Chỉ dựa vào ngươi, cũng xứng đứng ở đây cò kè mặc cả? Còn không mau chóng ra tay tiêu diệt tà ma, đây là lựa chọn duy nhất của ngươi!”
“Lẽ nào, muốn chúng ta đích thân xuất thủ sao?!”
Từng tiếng nói âm trầm vang vọng, các hư ảnh dựng râu trừng mắt vô cùng uy thế.
Khương Nguyên đứng ở phía sau yên lặng nhìn đã lâu, đôi mắt cũng có chút trầm xuống.
Mấy sự tồn tại Viễn Cổ này quét ngang dòng sông năm tháng, kinh nghiệm và tu vi đều tương đối đáng sợ, tính tình cũng rất lớn, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào ngỗ nghịch mệnh lệnh của bọn họ.
Giống như, lời của bọn họ chính là chân lý của thế gian.
Chỉ vài ba mâu nói, đã khiến cho bầu không khí xung quanh lạnh lẽo đi gấp mấy lần!
Thấy thế.
Chân mày Trư Nhục Vinh hơi nhíu lại, đành phải cố hết sức giải thích.
“Các vị.”
“Trong lòng vãn bối có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, việc này liên quan trọng đại, nhân quả trong đó khó có thể tưởng tượng được, thật sự không tiện mạo muội bẩm náo, xin các vị tiền bối dừng tay ở đây, tương lai vãn bối chắc chắn sẽ đích thân bái phỏng nói rõ tất cả!”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời.
Lửa giận của các hư ảnh càng lớn hơn, còn lên tiếng trách mắng!
“Ăn nói linh tinh!”
“Chúng ta đâu chỉ là đã vượt qua một kỷ nguyên, những chuyện đã biết sao có thể là điều mà hậu bối các ngươi có thể hiểu? Cho dù chúng ta an nghỉ tĩnh tu, cũng đã biết Vân Tinh đã sớm không còn huy hoàng như năm đó, còn có thể có nhân quả gì mà đến chúng ta cũng khó tưởng tượng được?”
“Loại lời nói nực cười này, cũng dám lấy ra để lừa gạt chúng ta? Ngươi cũng không thử nhìn một chút xem, đứng ở đây là sự tồn tại như thế nào!”
“Theo lão phu thấy, có lẽ chính là bởi vì có loại người quỷ quái như các ngươi, Vân Tinh mới trở nên suy tàn, đời này không bằng đời trước!”
“Một vãn bối nhỏ bé, cũng dám ngỗ nghịch chúng ta giết Ma tộc, đúng thật là phản rồi, phản rồi!”
“Bản tọa nhìn thấy tâm ý ngươi bảo vệ Ma tộc, e rằng đã sớm có lòng phản nghịch?!”
Thuận theo tiếng mắng vang vọng, khí thế đáng sợ quấy nhiễu đến gió cuộn mây vần, trong chớp mắt đã san phủ Tinh chủ thành đất bằng, cát đá bao phủ toàn bộ thành Lạc Hải, trong ngàn dặm không có bất kỳ thân ảnh nào khác có khả năng đặt chân vào.
Tiếp đó chỉ trong chớp mắt, trên không đã mây đen giăng đầy, lôi điện đan xen.
“Răng rắc!”
Sấm chớp như trụ trời rền vang, cuốn theo mảnh vụn đá khổng lồ tung tóe lao đến!
Trư Nhục Vinh phất tay ngăn chặn lại tất cả, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Những lão tiền bối này có chút khó xử lý…
Không khuyên nổi thì cũng thôi đi, dăm ba câu đã vung một cái nồi lớn, để cho trên lưng hắn gánh lấy cánh danh tội nhân của Vân Tinh, mẹ nó giải thích đúng là tốn sức!
Khoảnh khắc này.
Trư Nhục Vinh trở nên cảm thấy khó xử lý, không khỏi nghĩ đến một đại mụ ở chợ thức ăn.
Đến dầu cũng không cho lau, động một chút lại yêu cầu đưa một chút thịt, còn luôn ra vẻ bộ dáng bản thân mình là người chịu thiệt vậy.
Mẹ nó, tư thế kia đúng là giống như đúc với những lão tiền bối này.
Đơn thuần là hung hăng càn quấy!
Trư Nhục Vinh càng nghĩ càng uất ức.
Khổ nỗi trên người còn có trách nhiệm, dựa theo nguyên tắc người làm ăn hòa thuận thì sẽ phát tài, hắn đành phải nhẫn nhịn thêm một chút.
Mấy người này không còn trông đợi gì nữa, hắn nhìn về phía Khương Nguyên đứng ở phía xa.
Nhìn thấy đại lão này tóc dài như tuyết, cả mặt cao thầm khó lường, so với mấy lão đầu này văn nhã hơn không ít, có lẽ còn có thể nghe lọt một vài lời người nói…
Nghĩ đến đây, Trư Nhục Vinh ôm lấy hi vọng cuối cùng nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên lên tiếng.
“Tiền bối minh giám!”
“Việc này thật sự là có nỗi khổ tâm…”
Lời còn chưa dứt, Khương Nguyên một thân áo bào tro đã bắt đầu hành động.
Không thấy bước chân nhưng hư ảnh đã cất bước, thế mà trường ảnh như ngọc kia đã đứng ở hàng đầu các tiên hiền, chắp tay cụp mắt, vẻ tán thưởng nho nhỏ trong mắt lúc trước đã tiêu tán vô hình.
Ông ta ngước mắt nhìn chăm chú, trong mắt đã tràn đầy vẻ đạm mạc lạnh lùng.
Môi mỏng khẽ mở, tiếng như gió lạnh.
“Bản tọa hoành lịch vạn cổ, một đời làm việc chưa bao giờ có người dám làm trái.”
“Hôm nay ngươi nhất định phải làm bạn với ma, vậy thì sẽ không còn đường sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận