Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 541: Đau lòng

"Đúng, nghĩ biện pháp thôi, làm thế nào để đến gần vị kia?" Lý Thương Hải hỏi.
"Ta thấy cũng không cần phải sốt ruột."
Trong mắt Vân Thiên Long lộ ra suy tư nói: "Nếu chúng ta đã biết thân phận của vị tiền bối này, thì sau đó còn có rất nhiều cơ hội, tuyệt đối không thể đường đột phi lên".
"Nói không sai."
Kiếm Hoành Thiên gật đầu nói: "Nhất là bây giờ lão già Dạ Năng khốn kiếp kia còn ở chỗ đó, nếu bây giờ mà phi lên, không chừng sẽ bị hắn quấy rối."
"Ừm, có thể chờ sau khi bọn hắn đi, rồi chúng ta đến cái quán nhỏ kia tìm hiểu một chút tin tức, lại ra quyết định cũng không muộn" Liễu Cốc Nhất nói.
Mấy người gật đầu tán thành.
Lại ẩn nấp lần nữa.
Chờ sau khi mấy người Dịch Phong rời khỏi, bốn người vút không mà ra, đi tới cửa ra vào của tiểu điếm.
"Có ai không?"
Bốn người thu lại khí tức, đi tới cửa tiểu điếm.
"Mấy vị khách quan, muốn mua cái gì sao?" Vân mẫu mỉm cười đi ra.
"Hừ, tìm ngươi hỏi thăm một số việc" Kiếm Hoành Thiên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu hung thần ác sát hỏi: "Tiếp theo, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết những tin tức ngươi biết là được".
Nhìn thấy bộ dáng hung ác của Kiếm Hoành Thiên, Vân mẫu bị hù dọa đến lui lại hai bước, sợ hãi hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
Liễu Cốc Nhất thấy thế, vội vã trừng Kiếm Hoành Thiên một chút.
Khuôn mặt tràn đầy mỉm cười đi đến trước mặt Vân mẫu, nhẹ giọng nói: "Chưởng quỹ, đừng chấp nhặt với hắn, chúng ta là đến tìm người."
"Không biết các ngươi muốn tìm người nào?" Vân mẫu nhìn Liễu Cốc Nhất một chút, hỏi.
"Tìm một người tên Dạ Năng, còn có một thanh niên áo trắng, chúng ta là bằng hữu của bọn hắn, nghe người khác nói bọn hắn ở lại trong tiệm này của ngươi, xin hỏi có phải không?" Liễu Cốc Nhất nhẹ giọng hỏi.
"Hóa ra các ngươi là bằng hữu của Dạ Năng cùng Dịch công tử à?"
Đôi mắt của Vân mẫu sáng lên, liền vội vàng cười nói: "Ta còn tưởng đám người các ngươi muốn hỏi thăm cái gì đây, dọa ta một hồi, nếu đã là bằng hữu của bọn hắn, vậy thì mau mời ngồi mau mời ngồi."
Sau khi bốn người ngồi xuống, Vân mẫu mới cười cười nói:
"Không dối gạt các ngươi, vừa rồi Dịch công tử cùng Dạ Năng đều ăn cơm ở chỗ này của ta, vừa đi không lâu."
"Ngươi rất quen thuộc với bọn hắn sao?" Ánh mắt của Liễu Cốc Nhất khẽ nhúc nhích, hỏi: "Không biết ngươi cùng hắn là có quan hệ như thế nào?"
"Ta thì không tính là quen thuộc, chỉ là Dịch công tử cùng nữ nhi của ta là sư huynh đệ trong cùng một tông môn" Vân mẫu cười cười nói.
"Sư huynh đệ?"
Bốn người Liễu Cốc Nhất trừng mắt thật lớn.
nữ nhi của người phụ nữ trước mắt này, thế mà lại là sự huynh đệ với vị tiền bối kia!
"Vậy thì không biết, quý nữ, là thuộc tông môn nào đây?" Liễu Cốc Nhất lại nhỏ giọng hỏi.
"Chính là Thanh Ngưu Tông bên ngoài Bạch Nhĩ thành." Vân mẫu nhẹ giọng nói ra.
"Thanh Ngưu tông?"
Con mắt của bốn người lại trừng một cái, Lý Thương Hải ở một bên nhịn không được hỏi: "Ý của ngươi là nói, con gái của ngươi, cùng Dịch công tử đều thuộc Thanh Ngưu tông?"
"Đúng vậy, nhưng mà nghe nữ nhi của ta nói, Dịch công tử mới vào Thanh Ngưu tông không lâu, chắc cũng chỉ mấy ngày thôi."
Vân mẫu nói.
Được Vân mẫu xác nhận, bốn người lập tức đấm ngực thùm thụp.
Trong ngực đau đớn một hồi.
Lúc đầu vị tiền bối này muốn gia nhập tứ đại tông môn của bọn hắn đấy!
Bây giờ lại vô duyên vô cơ đưa lợi ích cho một cái Thanh Ngưu tông sắp đóng cửa.
Chết tiệt!
Vân mẫu cũng không chú ý tới phản ứng của bốn người, mà là nhớ tới Dịch Phong vừa có học có lễ nghĩa, vừa bình dị gần gũi, lại nhịn không được nói: "Nói đến thì Dịch công tử này thật đúng là người tốt, tuy là hắn mới vào Thanh Ngưu tông, nhưng vẫn tính là nửa sư phụ của nữ nhi ta đó".
"Hửm, lời này có ý gì?"
Bốn người hỏi vội.
"Các ngươi nhìn nơi đó".
Vân mẫu chỉ hướng khung ảnh được bọc kĩ treo trên tường, cùng pho tượng được bày ra ở một bên, có chút tự hào nói: "Tranh này cùng pho tượng này, đều là Dịch công tử chỉ bảo nữ nhi ta đấy."
Nghe vậy.
Bốn người vội vàng chuyển ánh mắt nhìn.
Khi nhìn thấy pho tượng cùng bức tranh, bốn người giật nảy mình.
Đột nhiên đứng thẳng lên, trừng mắt gắt gao nhìn ngắm, trong mắt lại toát ra thèm thuồng.
Tu vi toàn thân đều không nhịn được phun trào lên bên trong cơ thể.
Ngay tại lúc không khí khẩn trương, âm thanh lạnh giá của Liễu Cốc Nhất truyền vào trong tai mấy người bọn họ.
"Trước khi hành động, tốt nhất các ngươi suy tính một chút hậu quả, ta nhắc nhở các ngươi nhìn là được, những suy nghĩ khác tốt nhất không nên có!"
Lời này, giống như một chậu nước lạnh đổ vào trên đầu bọn hắn, lập tức để bọn hắn bỏ đi dự định.
"Bỏ đi, trong ngực ta đau, ngươi hỏi đi, ta muốn ra bên ngoài yên lặng một chút".
Lý Thương Hải xanh mặt, đi ra ngoài cửa.
"Trong ngực ta cũng đau, muốn ra bên ngoài hóng một chút gió lạnh".
Sắc mặt của Vân Thiên Long cũng uất ức khó coi.
"Ta cũng đau."
Kiếm Hoành Thiên sờ lên trên ngực, thở dài một hơi, hối hận rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận