Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 591: Chạm tới hào quang của bản đế

Dĩ nhiên.
Ở trước mặt đa số người tu luyện thì thiên phú mới là tất cả. Dù vẻ ngoài có xinh đẹp mà không có thiên phú thì chỉ thuộc loại có thể tùy ý vứt bỏ thôi.
Dịch Phong vội vàng dùng hệ thống kiểm tra, đo lường nàng một lần.
Này.
Mẹ nó, tư chất bình thường.
Điều này càng làm Dịch Phong vô cùng mừng rỡ.
Không hổ là liên minh tông môn chọn, dù tư chất có kém nhất thì cũng bình thường, cái này có khi còn hơn mấy lão ông, lão bà ở Bình Giang ấy chứ.
Nhưng mà.
Nàng nhíu mày lại.
"Bản đế là không may lưu lạc, cuối cùng lại trở thành đồ vật mà tông môn cấp thấp không lưu luyến sẵn sàng nhường lại sao?"
Không được.
Trong mắt nàng thoáng tức giận.
Kiếp trước bản tôn là tiên đế, nhưng bị kẻ gian hãm hại chết đi mới chuyển kiếp đến đây.
Vốn dĩ lúc đầu nàng khinh thường việc gia nhập vào những tông môn này.
Nhưng vì muốn khôi phục tu vi nhanh hơn, cũng như tìm kẻ thù kiếp trước để báo thù nên nàng mới tìm một tông môn để ẩn nấp trước.
Có lẽ với thủ đoạn và thiên phú của nàng, cho dù ở trong những tông môn đứng đầu thì việc trở thành thánh nữ cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng điều nàng tuyệt đối không ngờ đó là, vì thể chất trong cơ thể bị che giấu, nên đám người liên minh tông môn mắt mù kia mới không thể nhìn ra, còn xếp nàng ở cuối, ngay cả trở thành người được chọn thì khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Vậy thì cũng thôi đi.
Đối với nàng mà nói, tông môn suy yếu chút chỉ cần tốn nhiều thời gian để khôi phục lại thôi, miễn là nàng ẩn nấp thật tốt thì sẽ không bị những người kiếp trước tìm ra.
Nhưng hiện tại, nàng lại bị một tông môn nhỏ xem như đồ chơi mà đưa cho tông môn khác sao?
Tức quá.
Nếu không phải nàng không dám làm lộ thân phận, khiến những kẻ kiếp trước tìm ra được khí tức của nàng thì sợ rằng với tính cách của nàng hẳn là sẽ đập chết bọn họ rồi.
"Cô nương, ngươi tên gì?"
Dịch Phong nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi.
Thế nhưng người nữ tử lại lạnh lùng liếc Dịch Phong một cái, càng khinh thường.
Tốt xấu gì kia cũng là tông chủ của Cửu Thiên Môn, ít nhất còn có một chút tu vi, vậy mà người trước mắt này đến một chút tu vi cũng không có.
"Tông chủ Thiên Địa Môn hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Lão giả Cửu Thiên Môn thấy thế thì lớn tiếng quát mắng.
Đôi mắt nàng vẫn lạnh như băng, hận không thể động thủ ngay lập tức.
Nhưng nàng vẫn nhịn xuống, âm thầm an ủi chính mình.
Tô Vân Vận ơi Tô Vân Vận, dù sao kiếp trước ngươi cũng là một nữ đế.
Thậm chí cả Tiên Giang Đại Lục nhỏ bé này cũng không đáng để vào mắt, vậy thì hiện tại cần gì phải chấp nhặt những người này chứ?
Thôi được, giờ nàng chỉ cần tìm một chỗ yên tĩnh để khôi phục là được.
Còn cụ thể là nơi nào thì cũng chẳng mấy khác biệt.
Dù sao kế hoạch lớn là phải khôi phục tu vi trước đã.
Mà trước khi khôi phục thì tốt nhất là không nên có thêm chút rắc rối nào.
Tông môn rác rưởi đúng là tông môn rác rưởi, chỉ là trong mắt nàng rác rưởi khác với nhiều rác rưởi hơn thôi.
"Tô Vân Vận".
Mặt nàng không chút thay đổi nói.
"Vậy Tô Vân Vận, ngươi gia nhập vào Thiên Địa Môn của ta đi!"
Dịch Phong nhẹ giọng nói.
Mặt Tô Vân Vận không thay đổi, nàng không nói cũng không từ chối, vậy coi như là đã gia nhập vào Thiên Địa Môn rồi.
Sau khi nói cảm tạ với lão ca Cửu Thiên Môn, Dịch Phong cùng Tô Vân Vận, Thanh Hoan Tướng lên đường trở về đường Bình Giang.
Nhưng tiếc là.
Phi kiếm chở không nổi.
Nên Dịch Phong chỉ đành thuê một chiếc xe ngựa do Thanh Hoan Tướng đánh xe chạy về hướng Bình Giang thành.
"Tô Vân Vận, ta biết Cửu Thiên Môn tặng ngươi cho ta nên trong lòng ngươi ít nhiều gì cũng hơi buồn, ta có thể hiểu được" Dịch Phong thấy Tô Vân Vận không nói lời nào thì nhẹ giọng an ủi:
"Ngươi đừng nản lòng, đúng là tông chủ Cửu Thiên Môn không tệ, nhưng ta cũng rất mạnh đó."
Tô Vân Vận đang nhắm mắt nghĩ ngợi thì bất ngờ trợn mắt nhìn Dịch Phong.
Ngươi cũng rất mạnh sao?
Xém chút nữa là khiến nàng bật cười rồi.
Về phần buồn thì nàng chẳng buồn chút nào.
Chỉ là từ tông môn rác rưởi này sang tông môn rác rưởi khác thì buồn cái gì chứ, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ nàng muốn gia nhập vào Cửu Thiên Môn sao.
Có điều, nàng đột nhiên phát hiện thanh niên trước mắt này thuận mắt hơn lão già Cửu Thiên Môn kia nhiều.
Đặc biệt là luồng khí trần gian này, bộ dạng thản nhiên trước sau đều mang theo ý cười khó làm người ta chán ghét được, hơn nữa hắn cũng rất biết cách an ủi.
Chắc chắn là một nam nhân ấm áp.
Chờ sau này nàng khôi phục tu vi có lẽ sẽ giúp hắn một chút.
Hẳn sau này Thiên Địa Môn các ngươi cũng có thể chạm tới hào quang của bản đế rồi.
Coi như vận may của ngươi cũng tốt đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận