Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2202: Tu tiên cái gì (2)

“Hóa ra là Dịch đạo hữu…”
“Dịch huynh đệ, gần đây ngươi đã đi nơi nào, tại sao không thấy bóng dáng.”
“Dịch huynh đệ, ngươi đúng là đã bỏ qua một trận đại chiến khoáng thế tràn ngập thoải mái vui vẻ!”
Dịch Phong càng nghe càng tò mò, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
“Đại chiến?”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dịch Phong, mấy người đắc ý nói rõ tất cả.
“Không sai, đây chính là một trận chiến sự thiên cổ khó có!”
“Lạc lão nói rất có lý! Chúng ta đi theo Tinh chủ đại nhân đến Ma Giới, giết đến trời đất tăm tối với Ma tộc!”
“Nhiều đại năng đồng loạt ra tay, cuối cùng một lần hành động tiêu diệt toàn bộ Ma tộc, loại trừ tai họa lớn với toàn bộ tinh hệ, đúng thật là sảng khoái!”
“Đời này có thể chứng kiến trận đại chiến này, nhìn thấy phong thái nhiều đại năng như thế, đúng thật là vinh hạnh của chúng ta!”
“Đáng tiếc Dịch huynh đệ không ở đó, không thể tận mắt chứng kiến những thần thông kinh người kia!”
“Đúng là như vậy! Cho dù là Dịch huynh đệ, gặp mất vị đại năng kia, cũng phải kinh ngạc đến rớt cằm!”
Mọi người càng nói càng kích động, cả mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Nghe một lúc, trong mắt Dịch Phong cũng mới dần dần lộ ra vẻ giật mình.
“Tiêu diệt Ma tộc?”
“Cũng không tệ lắm.”
Một câu khiến cho mọi người nghe xong càng thêm kích động, không ngừng cường điệu sự đáng sợ của đại chiến, Dịch Phong lại không ảnh hưởng nhiều tâm tình kích động, thậm chí cũng không có nhiều hào hứng nghe tiếp nữa.
Long Thiên có thể dẫn theo mọi người tiêu diệt Ma tộc, loại trừ tai họa cho tinh hệ, cũng coi như không phụ lòng chức vụ Tinh chủ.
Chung vẫn là vẫn là tạm được.
Có điều…
Dựa vào chút tiêu chuẩn này của hắn ta, thế mà có thể làm được loại việc này?
Chuyện này thì có chút bất ngờ.
Lẽ nào Ma tộc cũng không có gì đặc biệt?
Người khác không biết rõ tu vi của Long Thiên, nhưng mà Dịch Phong thì hiểu rõ, chỉ dựa vào bản lĩnh mèo ba chân kia của hắn ta, lúc trước Dịch Phong tùy tiện mấy chiêu, đã đánh cho hắn ta không cách nào đánh trả.
Kết quả như thế, người ta còn tiêu diệt được Ma tộc.
Đây chẳng phải là nói, Ma tộc gặp phải Dịch Phong, chỉ có thể bị treo lên đánh thôi sao?
Hắn mạnh hơn Long Thiên, Long Thiên lại mạnh hơn Ma tộc?
Căn cứ vào sự thật để suy luận, hình như không có vấn đề gì.
Giống như đánh một đám gà mờ vậy.
Chuyện này, có cái gì để kích động chứ?
Nghĩ đến đây, Dịch Phong bộc phát cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thấy mấy người hưng phấn nhớ lại chiến sự thảo luận, thì cũng không còn hào hứng nghe thêm một câu nào nữa.
Dịch Phong dạo bước trở lại tiểu viện ngồi thiền.
Dịch Phong chỉ cảm thấy có chút tịch mịch, căn bản không lĩnh hội được vui thích của mọi người, trong lòng cũng hiện lên đủ loại nghi hoặc.
Đánh Ma tộc cũng có thể được gọi là chiến đấu khoáng thế…
Toàn bộ tu sĩ Vân Tinh, xem ra cũng chỉ như thế.
Cứ đánh giá như vậy.
Hình như bản thân mình đã mạnh đến tình trạng thế nhân khó mà tưởng tượng được?
Nếu thật sự là như thế, vậy thì mình nên là loại tu vi cảnh giới nào đây?
Đủ loại nghi hoặc tuôn ra trong lòng, Dịch Phong chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, lạ lùng nhớ đến nhiệm vụ tìm chết mà hệ thống từng đưa ra, cùng với chuyện tìm được đồ đệ cuối cùng…
Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra hoài nghi.
Bản thân mình mạnh như vậy, hai nhiệm vụ này thật sự có nhất định phải đi làm không?
Dựa vào thực lực bây giờ, có thể ngăn cản được đại kiếp diệt thế tương lai không?
Trầm tư một lúc lâu, Dịch Phong cũng khó có thể vững tin được thật giả, đúng vào thời điểm hắn lâm vào yên lặng, đột nhiên một trận buồn ngủ đột kích, hắn không khỏi ngáp liên tục, sau đó tức giận lên tiếng mắng chửi.
“A…”
“Thật là phục rồi..”
“Người ta tùy tiện là một tu sĩ, không cần ăn cơm đi ngủ cũng không sao, mẹ nó ta mỗi ngày đều ăn cơm, gần đây còn càng ngày càng buồn ngủ, hôm qua ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao!”
“Mẹ nó, đây là tu tiên cái gì!”
Ngoài miệng không ngừng phàn nàn, Dịch Phong đã sắp hỏi thăm chúc phúc cả nhà hệ thống mấy lần rồi.
Khổ nỗi hai mắt dâng lên nước mắt, cả người ủ rũ đột kích, hắn thật sự có chút không chịu được, cũng không quan tâm suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể đi vào trong nhà để ngủ, bị ép đi vào hình thức dưỡng sinh.
Một giấc ngủ thật sau, tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Giữa trưa.
Dịch Phong đứng ở cửa ra vào ngáp, một bộ dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ.
Lấy nước giếng rửa mặt xong, tinh thần mới tốt hơn không ít.
Nhìn khắp bốn phía không nhìn thấy thân ảnh Phó Nam Thiên, còn chưa lên tiếng gọi, bụng đã bắt đầu kháng nghị mãnh liệt, Dịch Phong chỉ có thể đi đến nhà bếp làm bát mì trước.
Đợi đến khi ăn uống no đủ, mới cảm thấy cả người thoải mái.
Tuy nói thân thể rất kỳ quái, vẫn luôn phải ăn uống bài tiết, ít nhiều cũng có chút phiền toái, nhưng sau khi ăn cơm thời gian thảnh thơi uống một chén trà, chung quy vẫn là cực kỳ thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận