Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2429: Long phượng trình tường (2)

Phượng hoàng lửa bay lên tận chín tầng mây sải ra đôi cánh dài chừng mười trượng, phát ra một tiếng kêu dài.
Trong chớp mắt trên người nó dấy lên lửa nóng hừng hực, liệt diễm kia đỏ tươi như máu phảng phất như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, nhiệt độ cao hiếm thấy.
Lúc này phượng hoàng lửa giống như một vòng mặt trời, hù dọa cho mọi người có mặt ở đây giống như đi qua một vòng địa ngục.
Lý Đạp hừ lạnh một tiếng nói: “Đại hôn của cháu trai lại tặng chim và rồng, uổng cho ngươi nghĩ ra được.”
Tiếp sau đó Lý Đạp tiện tay vung lên, vuốt ve khí uy áp đáng sợ và khí lãng của long phượng đang kích thích.
Long phượng yên tĩnh đứng lặng ở chân trời, giống như hai con sủng vật nhu thuận.
“Phi, lễ vật này của ta tặng có nhiều ngụ ý, long phượng trình tường ngươi có biết không hả?”
“Ngụ ý của lễ vật lão phu tặng ngươi có thể hiểu sao? Thô tục! Lão phu đưa động thiên ngụ ý là sớm vào động phòng, bồ đề thần thụ ngụ ý là nhiều con nhiều phúc.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng cãi vã của hai lão đầu vang vọng.
Thương Thắng sửng sốt trong chốc lát, hắn quả thực là bị khí thế của long phượng làm cho kinh hãi.
Nhìn thấy hai vị gia gia vì quan tâm mình mà tranh cãi, hắn sợ hãi người tổn thương hòa khí.
Nên lập tức đi lên khuyên: “Hai vị gia gia, hai người đừng cãi nhau nữa, cháu trai cực kỳ thích lễ vật của hai người.”
Đúng lúc Tư Đồ Thái Lễ chuẩn bị mời hai vị đại năng vào chỗ ngồi.
Trên bầu trời bấy ngờ có mười mấy đạo khí tức đáng sợ, lại lần nữa ong ong lướt đến nơi này.
Loại cảnh tượng này quá mức hùng vĩ, dường như khí thế của những người này có thể đánh nổ cả tinh cầu.
Mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn động kịch liệt, giống như là tận thế đang đến.
Triệu Tinh hét lớn: “Đến thì đến, đừng làm ra động tĩnh lớn như vậy, quy tắc của tinh cầu này không chấp nhận được các ngươi hành hạ như thế!”
“Đúng vậy!” Lý Đạp phụ họa nói.
“Phi, chỉ cho phép lúc trước các ngươi đến hiển thánh, còn không cho phép chúng ta thể hiện thực lực một chút?”
“Hai lão nhi vô sỉ!”
“Quyền Thánh, tay của ngươi mọc ra rồi!”
“Đúng vậy lão độc vật, ta lại có thể đánh cho ngươi một cái tát thật mạnh!”
“Tự tìm cái chết, có tin lão phu hạ độc chết ngươi hay không?”
“Đừng ồn ào đừng ồn ào, hôm nay là đến chúc mừng cho cháu trai, muốn đánh các ngươi sau này đánh sau!”
Dứt lời, chớp mắt mấy người đã đến trước mặt Thương Thắng.
Bọn họ tranh nhau chen lấn đi lên nhào nặn sờ mó Thương Thắng.
Thương Thắng giống như con búp bê đáng thương vậy, bị một đám tráng hán thưởng thức đủ loại, nhưng chỉ có thể ha ha cười ngây ngô.
Những người gia gia này thật sự là… quá mức nhiệt tình rồi.
Người đến tặng lễ vật thì lại là từng món từng món đáng sợ.
Lễ vật mỗi người bọn họ lấy ra, bắt đầu ganh đua so sánh.
Ba tòa động phủ tiểu thế giới khí phái bày ra ngang trời, treo ở trên không trung Tư Đồ gia.
Giống như ba tòa Vân Đỉnh thiên cung.
Trong đó trang hoàng xa hoa, độ linh khí nồng đậm, chỉ có thể dùng chỉ ứng thiên thượng mới có thể hình dung được.
Mấy chục con chim quý thú lạ, mấy chục mai thần đan linh dược, giống như không đáng tiền vậy bị bọn họ chất đống trên mặt đất.
Âm thanh náo động toàn hiện trường hết đợt này đến đợt khác, giống như là sóng biển, đang không ngừng khuếch tán.
Mọi người chỉ cảm thấy cằm của mình giống như muốn trật khớp.
Những thứ hôm nay gặp, chấn động của ngày hôm này, có thể nói những người có mặt ở đây cả đời cũng khó có thể quên.
Bọn họ đã vô cùng chấn kinh trước thân thế của Thương Thắng.
Bởi vì những chí bảo này, khóe miệng của tất cả mọi người đều chảy xuống nước miếng hâm mô.
Tư Đồ Thái Lễ rất lâu sau cũng không nói ra được một câu.
Trong lòng ông ta không ngừng có sóng biển ngập trời cuồn cuộn lao, tâm linh nhỏ yếu của ông ta cũng đang bị sóng lớn vỗ bờ khó nói nên lời đánh vào.
Đây đây đây… Rốt cuộc đều là hạng người nào vậy!
Quá khứ của Thương gia, rốt cuộc đã huy hoàng đến bậc nào?
Tiên tổ của Thương Thắng, phải là đại năng thông thiên như thế nào?!
Nhưng mà, trận khoe đồ này còn chưa kết thúc.
Vẫn còn mấy vị đại năng khoan thai đến chậm.
Bọn họ phát tán ra khí thế toàn thân, đưa ra đủ loại chí bảo nghịch thiên.
Nhưng lại phát hiện phản ứng của mọi người ở đây vô cùng bình thường…
Mọi người đều đã quen thuộc, sự quen thuộc này khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ.
Giống như làm thể thành viên ở trong ngân hàng đã lâu, tiền đã không còn là tiền nữa.
Khổ nỗi, số tiền này cũng không phải là của mình, nếu như là của bản thân mình, vậy thì mỗi ngày trong đều đề sẽ nằm mơ cười rồi tỉnh.
Hơn hai mười lão đầu hơn mười vạn tuổi lại lần nữa tụ họp.
Bọn họ ôm ấp lẫn nhau, ôn lại từng câu chuyện cũ, phảng phất như có trò chuyện cũng không hết chủ đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận