Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 844: Sư huynh, huynh nghe không hiểu sao?

Bạch Phàm kiên định nói: "Có lần khi nàng ta đem những thứ nồi niêu xoong chảo này ra nghiên cứu, thuộc hạ đã đứng bên cạnh nàng ta tỉ mỉ quan sát, bát chỉ là một cái bát, chậu cũng chỉ là một cái chậu!"
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Nghe vậy, Tằng Nhậm Đồ lộ vẻ nhẹ nhõm.
Hắn ta ở trước mắt Khương Chí nhiều năm như vậy, cho dù Khương Chí bị giam ở đảo Ám Ảnh, hắn ta cũng chưa từng xem nhẹ Khương Chí".
Đặc biệt là lần này Khương Chí trở lại, hắn ta vẫn luôn cảnh giác không biết Khương Chí có át chủ bài gì.
Nhưng bây giờ xem ra.
Hắn ta đã phí công vô ích rồi.
Một người vừa được thả ra từ đảo Ám Ảnh, làm sao có thể có át chủ bài gì lớn được chứ.
Chỉ sợ.
Cũng là vì bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc.
"Nếu đã như thế, vậy thì cứ để Khương Chí phóng ngựa đến đây đi" Tằng Nhậm Đồ cười lạnh.
"Châu Chủ đã quá lo lắng rồi, hiện giờ phu nhân Thanh Liên và Hoang Vu Châu Chủ đều đang ở Thiên Cổ Tiên Châu, Khương Chí sao có thể động đến ngài được?"
"Lui vạn bước mà nói, hiện tại Châu Chủ ngài có Tiên Khí trung cấp trong tay, Khương Chí kia từ lâu đã không thể so được với ngài" Bạch Phàm nịnh hót.
Những lời này.
Tằng Nhậm Đồ nghe thấy khẽ nâng đầu.
Vô cùng hưởng thụ.
"Rất tốt, lần ngày ngươi làm không tồi, đợi người quay về sẽ thưởng lớn cho ngươi!"
Tằng Nhậm Đồ khen ngợi nói.
"Vâng, đa tạ Châu Chủ, thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng, bên này có tin tức gì chắc chắn sẽ báo cho ngài đầu tiên!"
Không lâu sau.
Nhóm người Khương Chí đã đặt chân lên phi thuyền và bắt đầu khởi hành đến Thiên Cổ Tiên Châu.
Cùng lúc Khương Chí đang bận việc riêng, Cung Thần cũng chào hỏi với Dịch Phong rồi một mình ra khỏi đảo Ám Ảnh.
Sau đó ngựa không dừng vó đi về phía Tây Ninh Châu một trong ba châu.
Trước khi bị giam ở đảo Ám Ảnh, hắn ta là trưởng lão của một tông môn ở Tây Ninh Châu.
"Cuối cùng ta cũng trở về rồi!"
Cung Thần nhìn lên cổng núi trước mặt, đầy vẻ cảm khái.
Hắn ta chưa từng nghĩ.
Bản thân một ngày nào đó còn có thể quay lại nơi đây.
Hắn cũng không gây ra động tĩnh gì, lẳng lặng tiến vào cửa núi, đi vào trong tông.
Trong Thiên Điện.
Âm thanh ồn ào truyền đến.
"Nghịch tử! Tên nghịch tử nhà ngươi!"
"Ngươi như thế nào trong lòng ngươi còn không tự hiểu rõ sao?"
"Ngươi còn hẹn ước một năm, ngươi hẹn cái rắm!"
Một người đàn ông trung niên đang trách mắng một thanh niên với vẻ giận dữ.
"Cha, nữ nhân kia cũng đã đến cửa từ hôn rồi, cha nói chuyện này có thể nhịn được sao?" Người thanh niên không cam lòng hét lên.
"Ngươi không nhịn được thì có thể làm gì?" Người đàn ông tức giận quát to: "Một năm sau ngươi làm sao đánh thắng nàng ta?"
"Đến lúc đó, trước mặt vô số người, bị nàng ta đánh bại rồi lại từ hôn, há chẳng phải càng thêm mất mặt sao!"
Nghe xong.
Đôi mắt người thanh niên đỏ ngầu, gắt gao nắm chặt quả đấm, từng quyền đấm vào vách tường, phát tiết sự không cam tâm của bản thân.
Thấy vậy.
Người đàn ông lại có chút đau lòng, vội vàng đến an ủi người thanh niên.
"Ây dà, đều tại ta không tốt, không thể xử lý được vấn đề tu vi của con, do vậy mới dẫn đến..." Người đàn ông thở dài, giờ phút này dường như ông ta đã già đi mấy phần.
"Cha, đều tại bản thân ta vô dụng!"
Người thanh niên cũng cắn chặt răng tự trách.
"Ha, ồn ào cái gì, làm cứ như cái gì vậy!"
Đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên ngoài cửa.
"Ai !"
Người đàn ông trầm giọng quát.
Theo đó nhìn thấy Cung Thần tử ngoài cửa bước vào, trên mặt có ý cười.
"Sư huynh?"
"Sư bá Cung Thần?"
Ánh mắt hai cha con ngạc nhiên nhìn về phía Cung Thần, chấn động hỏi: "Không phải huynh bị giam ở đảo Ám Ảnh sao, sao sao lại được thả ra rồi?"
Cung Thần cười nhạt một tiếng, tự mình ngồi xuống bàn, ung dung cười nói: "Sư đệ, đừng ngạc nhiên như thế, không phải chỉ đi ra từ đảo Ám Ảnh thôi sao, có gì to tát đâu!"
Vẻ mặt hai cha con đây dấu chấm hỏi.
Từ đảo Ám Ảnh đi ra, có gì to tát?
Đây là lời của người nói sao?
Cho dù ngươi có may mắn thoát được ra khỏi đảo Ám Ảnh, cũng đừng xem nhẹ nó như thết Có điều sau khi phản ứng lại, hai người lại vô cùng vui mừng, ân cần hỏi han Cung Thần đủ các loại.
Đối với chuyện trên đảo Ám Ảnh, Cung Thần giữ kín miệng không nói.
Chỉ trực tiếp hỏi: "Sư đệ, vừa nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nói đến đây, người đàn ông thở dài một hơi, cũng không hỏi Cung Thần rốt cuộc là có chuyện gì nữa.
"y, sư huynh".
"Tình hình của Trọng Nhi cũng không phải huynh không biết".
"Mấy năm nay vẫn luôn không có cải thiện gì, bây giờ không phải sắp đến lúc kết hôn với Thánh nữ của Thiên Tầm Tông rồi sao!"
"Nhưng ai biết được, hai ngày trước Thiên Tầm Tông lại chạy đến từ hôn, Trọng Nhi trong lúc tức giận đã giao hẹn một năm với Thánh nữ kia, nói trong vòng một năm sẽ đánh bại nàng ta!"
Nói rồi, người đàn ông vò trán.
Vẻ mặt đây lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận