Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2156: Trường Giang sóng sau đè sóng trước (1)

Ông ta xuất thủ toàn lực, lại bị đối phương tùy tiện hóa giải, sự cường hoành của người này quả thực khó mà tưởng tượng được.
Không đợi Khương Nguyên phản ứng lại, trước mặt lại lần nữa xuất hiện một đạo thân ảnh.
Thân ảnh kia giống như đúc với Ngô Đào, khí tức khó phân biệt được thật giả.
Đây là phân thân?
Sự tồn tại mà bản thân mình dùng một kích toàn lực cũng không thể rung chuyển, thế mà lại chỉ là phân thân của đối phương?
Nếu như thế, vậy bản tôn của người này mạnh đến mức độ nào?
Chuyện này không thể nào!
Đột nhiên Khương Nguyên mở to đôi mắt, thậm chí hai bên tóc mai còn rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
Nhìn thần sắc ngưng trọng của ông ta, Ngô Đào lại lên tiếng hỏi lần nữa.
“Thế nào?”
“Ngươi có còn muốn thử một chút nữa không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, uy thế đáng sợ gấp đôi!
Tâm cảnh Khương Nguyên đã có chút dao động.
Nhất thời, ông ta đã có chút hoài nghi nhân sinh, bắt đầu căn nhắc đối với lời nói vừa rồi.
Đối phương cường hoành như thế…
Có lẽ, chuyện lớn này thật sự không phải là điều mà các vị đạo hữu có khả năng nhúng tay?
Nhưng loại tu vi này, muốn thao túng Ma tộc có thể còn chưa đủ?
Đúng vào lúc ông ta do dự.
Mặt biển bắt đầu không ngừng xuất hiện gợn sóng hư không!
Một cái…
Hai cái.
Mười cái!
Có hàng trăm ngàn đạo thân ảnh, đồng thời xuất hiện trước mặt Khương Nguyên!
Bóng người dày đặc, gần như lấp đầy mặt biển trước mắt, ngay cả phía trân trời cũng có vô số thân ảnh đứng ở đó, lướt nhìn một lượt căn bản khó mà đếm hết!
Càng đáng sợ hơn chính là, khí tức của những thân ảnh này cường đại gần như không khác gì nhau!
Tất cả đều là phân thân!
Bất luận thiên tư yêu nghiệt như thế nào, cũng không thể có nhiều phân thân như thế.
Chuyện này sao có thể.
“Si…”
Khương Nguyên nhìn quanh bốn phía, lập tức hít vào khí lạnh!
Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt, con ngươi cũng không ngừng chấn động.
Thân ở bên trong hàng vạn khí tức đáng sợ, cho dù vị này là đại hiền Thượng Cổ, cũng có cảm giác bối rối khó nói nên lời, bất lực giống như con dê lạc vào đàn sói.
Chỉ cần một ý niệm của đối phương, ông ta chắc chắn sẽ chết ở đây!
Loại khoảng cách đáng sợ này, đủ để khiến cho bất kỳ người nào tuyệt vọng.
Càng khiến cho Khương Nguyên không thể nào chấp nhận được hơn chính là, thế gian lại có yêu nghiệt như thế, có thể ngưng luyện ra số lượng phân thân nhiều như vậy, loại thủ đoạn này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của ông ta, khiến cho ông ta rơi vào chấn động cực sâu!
Yên tĩnh.
Mặc biển giống như tấm gương sáng, cũng yên lặng giống như chết vậy.
Vô số thân ảnh cùng lúc lên tiếng, giống như pháp chỉ của Chân Thần Thiên Đạo.
“Bây giờ, ngươi có còn muốn thử lại nữa không?”
Tiếng nói âm trầm vây quanh bốn phía, trán Khương Nguyên trượt xuống mồ hôi lạnh.
“Tí tách…”
Khoảnh khắc này.
Ông ta hoàn toàn không còn một chút tính tình nào nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt.
“Tu vi các hạ cao thâm, là lão phu nông cạn…”
Khương Nguyên tự nhận bản thân vượt qua vạn cổ, một đời không kém ai.
Ông ta chưa bao giờ ngờ được, thức tỉnh sau hai kỷ nguyên, thế mà lại gặp phải loại hậu bối đáng sợ này, bất luận thiên tư hay công pháp, đều đã đạt đến độ cao đến ông ta cũng phải ngước nhìn.
Chuyện mà loại tồn tại này làm, sao có thể là chuyện mà một nhóm lão gia hỏa như ông ta có khả năng tưởng tượng?
Nâng đỡ một con rối Ma tộc làm Tinh chủ, chẳng qua chỉ là một trò chơi không cần tốn nhiều sức mà thôi.
Cuối cùng cũng hiểu một chút chân tướng, Khương Nguyên không kìm được tự giễu ngẩng đầu.
“Hô…”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cổ nhân nói không sai, hôm nay lão phu xin nhận bài học này.”
Thuận theo giọng nói đồng ý cảm khái của ông ta, trong nháy mắt uy áp bốn phía tiêu tán.
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, cũng khôi phục vẻ tùy ý lười biếng lúc trước.
“Tiền bối nói quá lời.”
“Ta cũng không có ý đắc tội, thật sự bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này.”
Nghe xong, Khương Nguyên ngây người mở mắt.
Trong tầm mắt, vô số phân vừa rồi đã sớm tiêu tán, ngoại trừ Ngô Đào đang mỉm cười hai tay đút túi, còn có mấy sự tồn tại xa lạ, cùng với các vị đạo hữu quen thuộc của ông ta.
Tuy dáng vẻ của các vị đạo hữu chật vật, nhưng vẫn khỏe mạnh như trước, lúc này đang nhu thuận yên lặng đứng chờ ở một bên, dùng ánh mắt lúng túng nhìn đến.
Bộ dáng kia trên mặt viết rõ hai chữ thảm bại.
Trải qua chiến đấu vừa rồi, Khương Nguyên cũng không có gì bất ngờ với chuyện bọn họ thua trận, nhìn đám bạn chí cốt vẫn còn sống, ngược lại yên tâm hơn mấy phần, cũng càng thêm tin tưởng lời nói vừa rồi của Ngô Đào.
Sau khi liếc nhìn, Khương Nguyên không khỏi chu ý đến mấy thân ảnh còn lại.
Thanh niên cả người quấn vải…
Nam tử đầu trọc.
Thiếu hiệp trường kiếm.
Còn có năm tráng hán khiêng quan tài màu đen.
Đội hình kỳ kỳ quái quái này, rõ ràng tất cả đều có khí tức cao thầm, khiến cho ông ta nhìn đến trong lòng trầm xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận