Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 573: Nhẫn thuật của Naruto

Dứt lời, hắn từ không trung vút xuống.
Lật tay một cái, lực lượng rời sông lấp biển bao trùm Ngô Trường An.
Nhưng mà.
Đối mặt với công kích của Lữ Chính Nhất, Ngô Trường An nhìn cũng chưa từng nhìn một chút, mà là lôi ra một cái ghế nằm ở bên cạnh trong đám phế tích.
"Có một số người ngu dốt như vậy."
"An nhàn lâu, đã đắc ý quên hình, không biết mình là cái đồ chơi gì."
"Đã như vậy, thì hưởng thụ cho thật tốt nha".
Hắn vừa tự lẩm bẩm, vừa thổi thổi tro bụi trên ghế nằm, gác đầu lên trên.
Cũng vào lúc Ngô Trường An nằm xuống, chưởng ấn của Lữ Chính Nhất đã đến trên đỉnh đầu của hắn.
"Hừ".
"Vẫn còn giả thần giả quỷ!"
"Chết đi".
Tư thái thờ ơ của Ngô Trường An khiến cho Lữ Chính Nhất nổi cơn giận dữ, nhưng mà nghĩ tới Ngô Trường An lập tức sẽ chết ở dưới chưởng của mình, hắn đã tuôn ra nụ cười lạnh.
Nhưng mà sau một khắc.
Nụ cười lạnh trên mặt hắn đột nhiên ngưng kết.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một con khỉ con.
Hắn miệng lôi công, lông đầy mặt, trong tay nắm một cây gậy sắt.
Cái thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện này, thiếu chút nữa dọa cho Lữ Chính Nhất tè ra quần, đồng thời hắn cũng cảm nhận được nguy cơ rất lớn từ trên người con khỉ này.
Hắn cũng coi như nắm được thời cơ, vội vã triệt tiêu công kích trong tay, quay cuồng lùi lại phía sau.
Cũng ngay một khắc hắn quay cuồng chạy ra kia, cái miệng lôi công đó hét lớn một tiếng.
"Yêu quái ăn một gậy của lão Tôn ta!"
Âm thanh vừa dứt, một cái đại bổng thông thiên đánh về nơi mà hắn vừa mới đứng.
"Oanh!"
Một côn này, trực tiếp đánh ra một cái hố lớn sâu không thấy đáy trên mặt đất, toàn bộ Bạch Nhĩ thành đều ầm ầm rung động, tựa như gặp phải động đất.
Lữ Chính Nhất mặc dù không ăn phải một gậy này, thế nhưng đã bị khí lưu mà một gậy này mang theo hất cho bay ra ngoài.
"Cái gì?"
Chỉ một gậy đã làm choáng váng tất cả mọi người ở đây.
Nhất là đám người của Bạch Dương chân cung, trừng tròng mắt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là khí lưu thôi đã hất bay Lữ Chính Nhất rỏi, nếu là một gây này thật sự rơi vào trên đầu Lữ Chính Nhất, vậy thì sẽ có hậu quả gì?
Ngẫm lại mà cảm thấy sợ hãi.
Mà bản thân Lữ Chính Nhất thì cũng phát lạnh sống lưng, vẻ mặt nghĩ lại phát sợ.
Chân hắn đạp hư không, lần nữa bay trở về, híp mắt nhìn chòng chọc vào con khỉ miệng lôi công kia, sau đó lạnh lùng nói với Ngô Trường An: "Thế mà lại khiến cho ta bất ngờ, bên trong đống rác rưởi này, lại ẩn giấu một cái tượng gỗ lợi hại như vậy."
"Nhưng như thế thì đã sao?"
"Thật sự cho rằng Bạch Dương chân cung ta không có cách nào à??"
Nói đến đây, Lữ Chính Nhất cười lạnh một tiếng, phất tay hét lớn.
"Cái tượng gỗ này tuy mạnh, nhưng nó chỉ là tiêu hao phẩm, hơn nữa chỉ có một cái, mọi người nghe hiệu lệnh của ta, theo ta cùng động thủ, phá hủy nó đầu tiên".
"Vâng!"
Các cao thủ của Bạch Dương chân cung cùng nhau ứng thanh, tiếng động khí thế vang trời, cùng nhau bay vút xuống từ không trung.
Trong khi bay xuống, mọi người cùng rút ra đủ loại thủ đoạn, mười mấy tên cao thủ Thiên Tiên từ bốn phương tám hướng bao vây lại con khỉ miệng lôi công.
"Hừ".
"Một cái tượng gỗ làm sao có thể ngăn cản được cao thủ của Bạch Dương chân cung ta?"
"Ta thể phải bắt ngươi về, sau khi tra tấn xong, thì ném vào vạn quỷ quật, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Trên phi thuyền, Bạch Thiển Nhất xem trò vui nhếch lên bờ môi, lộ ra nụ cười cừu hận.
Công kích của mọi người, chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu của con khỉ miệng lôi công.
Bỗng nhiên.
Bên cạnh chân của con khỉ kia, chợt bộc phát ra kim quang chói mắt.
"Oanh!"
Sau khi bộc phát kim quang là một tiếng nổ vang.
Một con Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện rồi phóng lên tận trời.
Toàn thân nó quanh quẩn ánh sáng màu đỏ, thân hình khổng lồ tạo ra một mảng bóng mờ lớn trên mặt đất, con ngươi âm u ẩn chứa hung quang, nhìn một chút đã khiến trong lòng người run Sợ.
"Cái gì?"
"Thế mà lại không chỉ có một tượng gỗ?"
Nhìn thấy con Cửu Vĩ Yêu Hồ này, Lữ Chính Nhất lộ ra vẻ âm trầm, truyền ra âm thanh ngưng trọng.
"Tông chủ làm sao bây giờ?"
Mọi người cảm nhận được nguy cơ nồng đậm trên người của con Cửu Vĩ Yêu Hồ này, nhịn không được hỏi Lữ Chính Nhất.
"Đừng sợ".
"Hai con thì hai con, chẳng lẽ Bạch Dương chân cung chúng ta còn không đối phó được hai cái tượng gỗ hay sao?"
Lữ Chính Nhất vội vã ổn định lòng quân nói.
Nghe vậy.
Mọi người cũng gật đầu một cái.
Bọn hắn có nhiều cao thủ ở đây như vậy, cũng chỉ có lúc tông môn đại chiến mới xuất động loại đội hình này, hiện tại còn không đánh lại hai cái tượng gỗ hay sao?
Mọi người thở phào một hơi.
Nhưng mà.
Ngay lúc bọn hắn đang phân chia đội hình, làm thế nào để chia nhau đối phó hai cái tượng gỗ này, trong đống tượng gỗ kia, lại có mười đạo kim quang loé lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận