Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1297: Đưa các ngươi về nhà (2)

Chẳng qua... lối vào để ra khỏi sơn hỏa chướng, cần phải đến gần phía trước sơn hỏa chướng mới có thể nhìn thấy.
Tướng quân nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt rơi vào trên người Phiêu Vân Sơ đang lau kiếm.
"Vân Sơ."
Phiêu Vân Sơ đột nhiên bị gọi tên, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức lớn tiếng đáp: "Có!"
"Ngươi đến đầu cuối của sơn hỏa chướng kiểm tra một chút, lối vào ở hướng nào" Tướng quân dặn dò.
"Vâng!" Phiêu Vân Sơ ôm kiếm của mình, lập tức biến mất tại chỗ.
Tướng quân quay đầu, nhìn quân đội mệt mỏi chật vật, sắc mặt địu lại.
"Những người khác dựng trại tại chỗ nghỉ ngơi".
Sau khi cả đội quân khắc khổ hành quân quá lâu, tinh thần đã hao hết từ lâu. Những người không hao tổn hết tinh thần cũng bị thiêu đốt trong cấm địa, sức cùng lực kiệt.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy lối ra gần ngay trước mặt, vươn tay là có thể chạm đến, thêm vào mệnh lệnh dựng trại nghỉ ngơi, gần như tất cả mọi người đều mềm oặt.
Cũng nên nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Nghỉ ngơi xong sẽ có thể ra ngoài.
Nghĩ đến ra ngoài... những người này nhìn về phương hướng sơn hỏa chướng, trên mặt không khỏi nở nụ cười nhạt mệt mỏi.
Cuối cùng đã đến rồi.
Mệnh lệnh nghỉ ngơi tại chỗ khiến nhiều người rất nhanh ngồi xuống, thậm chí tự mình nhắm mắt ngủ. Ai điều dưỡng thì điều dưỡng, ai ngủ gật thì ngủ gật, nhắm mắt thì nhắm mắt.
Nhóm người bỗng dưng thả lỏng rất nhanh tiến vào trạng thái buông thả chính mình.
Tướng quân cũng vậy.
Những ngày này, ông ta cũng đã quá mệt mỏi.
Quá mệt quá mệt rồi.
Tất cả mọi người đều buông lỏng.
Thậm chí bọn hắn đã quên trong nghiệp hỏa cảnh này là nguy hiểm ngút trời.
Đã quá lâu tướng quân chưa gặp qua lần nào cho nên quên mất.
Do đó khi tầng đối lưu dưới lòng đất xảy ra dị thường lại không một ai phát giác.
Sau khi phóng xạ nóng bức va chạm nhẹ cùng tầng đối lưu đã tràn ra một ít phóng xạ khí lưu, khoảnh khắc sóng lửa xông phá mặt đất ngay sau đó, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Trận lửa lớn ngút trời đủ để hủy diệt trời đất kia, cứ như vậy nuốt chửng tất cả mọi người trong ánh mắt kinh hãi của nhóm Cầu Tử.
Tất cả quân nhân chờ đợi được về nhà.
Thoáng chốc kêu la khắp chốn như luyện ngục tu la.
Cho dù biết không phải không gian của mình, chỉ là cảnh tượng không cùng thứ nguyên nhưng nhóm người Cẩu Tử cũng bị dọa cho run rẩy muốn rớt cằm.
Linh Vương co lại dưới chân Cẩu Tử ôm chặt chân chó phía sau, da đầu tê dại.
Mà bên dưới thảm trạng nhân gian vẫn đang tiếp tục.
Những người bị nghiệp hỏa thiêu đốt, bên trong nghiệp hỏa khoảnh khắc khi ngọn lửa dâng lên đều hóa thành tro bụi.
Những người không ở trong nghiệp hỏa cũng bị khí lưu phóng xạ đốt cháy, gào thét nằm đầy đất, sống không bằng chết.
Khi Phiêu Vân Sơ trở lại chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hắn ta trừng to mắt không dám tin, toàn thân run rẩy.
Tướng quân cũng bị khí lưu thiêu đốt đau đớn không thôi.
Tất cả những người bị nghiệp hỏa thiêu đốt, bị khí lưu nghiệp hỏa xung kích, đều không thể sống sót.
Cho dù may mắn sống sót cũng chịu lời nguyền của lửa địa ngục.
"Tướng quân! ! !" Phiêu Vân Sơ đỏ mắt, lớn tiếng gào thét muốn xông qua đó.
Tướng quân nghe thấy động tĩnh gian nan ngước mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Phiêu Vân Sơ bèn tung một chưởng đánh người bay ra ngoài.
"Vân Sơ..." Tướng quân run rẩy lên tiếng, ông ta nhìn sơn hỏa chướng, rất không cam tâm.
Rõ ràng, rõ ràng đã sắp tới rồi...
"Tướng quân!" Phiêu Vân Sơ bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, hai mắt đẫm lệ, nhất thời không biết mình nên làm gì.
Tướng quân thu hồi ánh mắt nhìn về phía sơn hỏa chướng, lại lần nữa nhìn Phiêu Vân Sơ.
"Vân Sơ, chúng ta không ra được nữa." Ông ta thở dốc, gian nan nói.
"Chỉ có ngươi.." Tướng quân nhắm mắt, xòe hai tay ra.
Nhất thời vô số tàn hồn trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một dòng sông chảy vào cơ thể Phiêu Vân Sơ.
"Chỉ có ngươi, Vân Sơ" Tướng quân khó khăn mở mắt ra: "Đưa chúng ta về nhà".
"Vân Sơ, cũng đưa ta về nhà nhé..." Người đang bị thiêu đốt vẫn chưa chết rút tàn hồn của mình ra bay về phía Phiêu Vân Sơ.
Từng luồng lại từng luồng linh hồn.
Đột nhiên, dưới lòng đất lại có động tĩnh...
Không khí ngưng tụ.
Tướng quân quay đầu, lập tức chống người ngồi xếp bằng.
Tiếng gầm phẫn nộ xuyên thủng bầu trời: "Xé rách không gian, đưa hắn ta đi! !"
Dưới lòng đất vẫn còn một trận tai ương có thể nuốt chửng bọn hắn đang lên men. Bọn hắn không sống được nữa.
Bọn hắn thậm chí không thể giữ lại tàn hồn để về nhà.
Bọn hắn định sẵn phải an nghỉ trên chiến trường này.
Giờ phút này, bọn hắn chỉ có thể cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng, tiễn những đồng bào đã để lại tàn hồn một đoạn.
Cho dù sống chết, cho dù hồn diệt. Bọn hắn cũng phải đưa đồng bào còn giữ lại tàn hồn rời khỏi đây.
Xé rách song cấm trụ, tiễn bọn hắn rời đi là cách duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận