Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 262: Hú hú

Sau đó thì nhìn thấy, mặt đất tách ra thành từng vết nứt sâu không thấy đáy, đồng thời xuất hiện vô số dây leo trói tay chân đám đệ tử kia lại, kéo bọn họ vào trong những khe nứt đen ngòm.
Ngay lập tức, trên mặt đất vang lên những tiếng kêu thảm thiết chấn động cả trời.
Thấy thế, hai người Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ lập tức luống cuống, vội vã kêu lớn: “Lùi, mau lùi lại, lui về đây.”
Đám đệ tử nghe vạy, lại quỷ khóc sói gào quay ngược về doanh trại.
Nhìn thấy đám đệ tử rút lui trong vô vọng, đám người Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ cũng kịp thời rút về, vẻ mặt nghiêm trọng mà quay trở về doanh trại.
Hai người họ nhìn một lượt, phát hiện ra vừa rồi đã tổn thất một phần năm số người.
“Làm sao bây giờ?”
Dương Thiên Vũ căng thẳng đến cực điểm, ánh mắt càng lộ thêm vẻ tuyệt vọng.
Với sức chiến của những kẻ cấp cao như bọn họ, nếu muốn đi thì có lẽ sẽ có cơ hội, nhưng những đệ tử khác muốn đi, thì hoàn toàn không có cách nào hết.
Toàn bộ doanh trại đều đều rơi vào yên tĩnh.
Tình thế nghiêm trọng này, đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
“Các ngươi, cứ ngoan ngoãn ở chỗ này mà chờ chết đi!” Trên trời, khuôn mặt kia không chút biểu cảm mà mở to mắt nhìn bọn họ một chút, sau đó lại nhắm mắt lại lần nữa.
Mà các Yêu Tôn khác, hiển nhiên không dám chủ động công kích.
Tất nhiên, vì muốn giảm bớt thương vong nên Tống Kha cũng không sốt ruột động thủ, có lẽ là muốn chờ sau khi đột phá xong sẽ đích thân động thủ.
Mà bây giờ, cũng chỉ cần giữ chân để đám người Lý Thư Hoa không rời đi được.
Đối với Ngự Kiếm tông cùng Lý gia mà nói, điều này đồng nghĩa với việc họ đã đi vào ngõ cụt rồi.
Rất nhiều trụ cột của hai nhà đều đang sứt đầu mẻ trán.
Đi, thì không đi được.
Nếu như chờ, đợi đến khi Tống Kha phá Thánh thành công, cơ hội trốn thoát thành công càng lúc càng xa vời.
“Đại ca, ở ngay phía trước, ngay phía trước thôi.”
Lúc này, trong rừng cách đó không xa, xuất hiện ba giọng nói, Dạ Phong Rết Yêu nằm trên đầu chó, chỉ về phía trước nói: “Đó là nơi ta và Yêu Hoàng cùng nhau chôn cất bảo vật, lão già kia rất thích thu thập mấy thứ này, có rất nhiều rất nhiều tiền vàng đó.”
“Ca, ta nhìn như cũng ngửi thấy mùi tiền rồi.”
“Ha ha ha ha, ta cũng cảm nhận được, đi nào Khánh, xông lên cùng ta, tiền vàng lấp lánh đang vẫy chào chúng ta đó!”
“Hú hú…”
“Hú hú… phê quá đi.”
“Xông lên thôi!”
Cứ như thế, một bộ xương một chó một rết tiếp tục tiến lên cùng với âm thanh hưng phấn mà gào thét.
Ngự Kiếm Tông đang ở trong thế giương cung bạt kiếm với đám yêu thú, không khí cực kỳ nặng nề, vậy nên giọng nói kia của bọn họ truyền đến nghe cực kỳ chói tai.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
Nhất là hướng mà bọn họ đang đi tới, đang là tâm điểm giằng co của hai bên.
Trong lòng mọi người đều không khỏi nghi ngờ..
Hai bên đang giằng co rất nghiêm trọng, bỗng nhiên ba tên lạ mặt vọt từ đâu ra liên mồn hô to gọi nhỏ, bọn họ là kẻ ngu không màng sống chết sao, hay không nhìn ra được tình huống trước mắt hả?
Trên trời, cái mặt to không chút biểu tình kia cuối cùng cũng mở mắt ra.
Lại lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Hắn phất phất tay nói bằng chất giọng nặng nề: “Hổ Ma Tôn, ngươi đi xử lý bọn họ đi.”
Dứt lời, cái mặt to kia lại nhắm mắt lại lần nữa.
“Vâng!”
Hổ Ma Tôn cung kính gật đầu, thân thể lóe lên một cái, lập tức tới trước ba người Lâu Bản Vĩ cách đó không xa.
“Đứng lại.”
Hắn đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, đồng thời toàn thân toát ra khí thế, trầm giọng quát: “Các ngươi là ai mà dám to gan như thế, dám ồn ào trước ở trước mặt Sâm tổ hả?”
Hổ Ma Tôn vốn cho khí thế của một Yêu Tôn truyền xuống, một con rết nhỏ, một Phệ Thiên Yêu Lang và người mặc áo đen kia sẽ bị hù cho run rẩy.
Nhưng mà.
Ba tên này hình như không nghe thấy lời hắn nói, tiếp tục chạy về phía này.
“Tự tìm đường chết!”
Hổ Ma Tôn lập tức nổi giận, bộc lộ sát ý, lập tức muốn đích thân đi giải quyết ba tên có mắt như mù này.
Nhưng hắn không ngờ rằng, một móng vuốt kinh hãi thế tục từ trên không đột nhiên đánh về phía hắn.
“Cái tên đần này, thế mà cũng dám đang đứng đây chặn đường hả, lại còn ra vẻ ta đây nữa chứ!”
Kèm theo đó là giọng nói khinh bỉ, Ngao Khánh lập tức chộp móng vuốt lên đỉnh đầu con Hổ Ma Tôn kia.
Hổ Ma Tôn biến sắc, còn chưa kịp có phản ứng đã bị một trảo này đánh chết, mắt trừng to, cả người ngã xuống mặt đất.
“Cẩu ca lợi hại, cẩu ca uy vũ!”
Thấy thế, Dạ Phong Rết Yêu nằm trên đỉnh đầu của Ngao Khánh lập tức lên tiếng nịnh nọt, bộ dạng đắc ý tràn đầy sức sống, xem ra nó ôm đùi đúng con mẹ nó người rồi!
“Dám ngăn cản bọn ta kiếm tiền, đúng thật là thứ có mắt không tròng, Khánh à, làm tốt lắm, không hổ danh là đệ đệ tốt của ca ca…”
Lâu Bản Vĩ cũng lên tiếng khen ngợi, kéo lấy chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, gào to tiếp tục tiến về phía trước.
Mà tình cảnh như thế, làm mọi người đều ngây cả người.
Hổ Ma Tôn, là một trong những Yêu Tôn nổi bật nhất, lại bị một trảo của Phệ Thiên Yêu Lang đánh chết?
Chậc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận