Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1423: Khí vận không tâm thường (3)

Mọi chuyện không thuận tâm, Dịch Phong hùng hùng hổ hổ ngồi lên lưng Mạn Mạn trở về, thuận tay vứt quả đào đã cắn mất một nửa.
Hắn đi rồi, nhưng quả đào lại vòng ra một đường vòng cung hoàn mỹ.
"Đông!"
Nguy Đông Hải đang ở trong sân điều tức, đột nhiên nghe được tiếng mắng quen thuộc, sau đó một tiếng trầm đục truyền đến, nửa quả đào rơi vào trong sân đập thành cái hố sâu!
Không phải nghe nhầm, cũng không phải ảo giác!
Lần này, thật sự có chứng cứ.
"Dịch tiền bối, Dịch tiền bối trở về thật rồi!"
Nguy Đông Hải nhặt quả đào lên lao vào trong phòng, vẻ mặt xúc động đến cực điểm, quả đào đều sắp nhét thẳng vào miệng Túy Vô Nhai, trong mắt đều là cố chấp chứng minh cho lời nói của bản thân mình.
Dáng dấp vội vàng cầm quả đào kia, kích động không hề tầm thường, hình như đã có mấy phần dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Túy Vô Nhai từ từ đẩy quả đào ra xa, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Lần này, hắn cũng không lên tiếng trêu chọc, cũng không nghiêm chỉnh răn dạy, vẻ mặt toát ra vẻ nghiêm trọng, lẳng lặng nhìn Ngụy Đông Hải điên dại.
"Ai !"
Tâm tình phức tạp thở dài một tiếng, nhưng lại bị tiếng kêu gào điên cuồng bao phủ.
Dịch Phong trở lại trên phi chu, đang lúc buồn bực ngán ngẩm nằm trên thuyền, đã không còn vẻ mong đợi.
Xung quanh cũng yên lặng đến lạ thường, giống như đêm khuya tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, ba người kia lần lượt tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh không có việc gì, không kìm chế nổi liên tục cảm thấy kỳ lạ.
Thanh Doãn Tiêm Vân khó có được một lần nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, bên trong thanh mâu không còn vẻ mệt mỏi.
Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ thoải mái, chậm rãi bước về phía Dịch Phong.
"Có điều gì khác thường không?"
Thốt ra nghi ngờ trong lòng, Dịch Phong nằm trên đất thuận miệng trả lời.
"Không có cái gì cả".
Người cao thủ trẻ tuổi vô cùng kinh ngạc, mắt trừng lớn.
"Điều này sao có thể!"
"Chúng ta mấy lần đều gặp phải Ma tộc, còn rất mạnh mẽ, thế mà ngươi lại không gặp phải cái gì!"
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lười nhác của Dịch Phong, lại cảm nhận được xung quanh yên lặng như đêm dài.
Người trẻ tuổi kia cũng không lên tiếng nữa, chỉ có trong mắt đầu hiện lên vẻ hoài nghi.
Ngược lại lão giả cả mặt ê chề, cảm khái vuốt râu than nhẹ.
"Tiên đồ tu đạo không chỉ ở tu vi, cũng có cách nói khí vận, Dịch Phong có thể bình an yên tĩnh thủ vệ không bị ma vật quấy nhiễu, hẳn là có khí vận không tầm thường, đây cũng là một loại thực lực."
"Có lẽ, sau này tiên đồ của hắn vẫn còn rất dài."
"Lúc này lão hủ mới xem như hiểu rõ, vì sao hắn được đề cử làm người dẫn đường, mặc thù thực lực của các Thánh ở Vân Tinh yếu, nhưng cũng có chỗ độc đáo".
Vừa nói xong, khóe miệng người trẻ tuổi cũng co quắp cười ra tiếng.
"Thì ra là thế".
"Ta đã nói tại sao không có ma vật, hóa ra là khí vận, Dịch huynh đệ đúng là được trời cao chiếu cố, ha ha..."
Sau mấy câu nói, Thánh Doãn Tiêm Vân lại phân phó hai người xem xét phi chu, muốn chuẩn bị xuất phát lần nữa.
Trong lúc bọn họ bận rộn, Dịch Phong nhàn đến phát chán.
Nằm trên giường gối lên hai tay, dùng ánh mắt quan sát những nơi đi qua.
Ba người ở tỉnh vực bên ngoài mỗi người một việc, trên mặt đều lộ ra vẻ trang nghiêm, đang thỉnh thoảng đánh giá xung quanh, dường như không dám khinh thường Ma tộc.
cẩn thận là không có gì sai, nhưng Dịch Phong càng nhìn càng thấy nghi hoặc.
Ba cao thủ này rất để ý đến Ma tộc, theo lý mà nói có lẽ Ma tộc phải là kẻ địch mạnh mới đúng, vì sao hắn gặp phải đều là mấy gia hỏa giả mập, mỗi lần động thủ đều giống như cắt rau gọt dưa vậy.
Chắc không phải, Ma tộc mạnh đều để người ngoài tỉnh vực gặp được, còn hắn gặp phải đều là kẻ yếu đó chứ?
Trừ phi...
Bản thân hắn so với ba cao thủ này còn mạnh hơn?
ý nghĩ này hiện lên, Dịch Phong chậm chậm ngồi dậy, thần tình trở nên có chút phức tạp.
Nếu như là thật, hắn thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Rầu rĩ trầm tư thật lâu, ánh mắt Dịch Phong dần dần mơ hồ ngồi đến cứng đờ.
Ngay lúc hắn cho rằng nhân sinh mê mang, đột nhiên một con cóc từ phía sau nhảy ra, nhảy nhót ở trên phi chu, hình thể không đáng chú ý không dẫn đến sự chú ý của bất kỳ người nào.
Nhảy nhót mấy lần, cứ như thế nhảy xuống phi chu biến mất không thấy gì nữa.
"Khởi hành".
Âm thanh kiên định của Thanh Doãn Tiêm Vân truyền ra, lọt vào tai khiến người ta rất tin tưởng.
Hai vị tùy tùng ai về vị trí của người đó, phi chu lại lần nữa bắt đầu phi nhanh.
Phi chu rong ruổi ở trong sương mù đen nồng đậm, tản ra ánh sáng lờ mờ.
Cả quá trình ba người đều rất cảnh giác, so với lúc trước còn cẩn thận hơn.
Nhưng điều cổ quái là.
Đi trọn vẹn mấy canh giờ, thế mà bọn họ lại không gặp được một Ma tộc nào, cả quá trình vô cùng yên tĩnh, thực sự cổ quái đến không giống bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận