Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2289: Thu hoạch khổng lồ (2)

Không lâu sau.
Hai người hai quái lần lượt đi vào sâu trong bảo khố, nhìn linh thạch tiên thảo chồng chất như núi, bọn họ kích động không ngừng reo hò, con cóc bắt đầu không ngừng dùng miệng lớn nuốt đủ loại kỳ hoa dị thảo, người thanh niên áp đen xông vào chồng tiền bạc chất như núi liên tục cười to.
Trong lúc nhất thời, trong bảo khố tràn ngập tiếng cười vui thuần túy thoải mái nhất.
Đúng vào lúc đó.
Đêm khuya, trong đại điện tông chủ Thiên Nguyên Tông.
Kim Trấn Viễn đang ở trên giường mềm điều tức tu luyện, đột nhiên viên minh châu bên cạnh trên đài ngọc không ngừng lấp lóe, khiến hai con mắt hắn ta bất ngờ mở ra!
Hắn ta nhìn chăm chú ánh sáng không ngừng lấp lóe kia, trong mắt nổi lên vẻ kinh nghi.
“Bảo khố bị mở ra rồi!”
Tiếp đó một cái chớp mắt, đột nhiên Kim Trấn Viễn ý thức được cái gì, sau đó bất ngờ lấy ngọc giản mang theo bên mình ra vội vàng hạ lệnh!
“Không hay rồi!”
“Tứ đại trưởng lão, nhanh chóng chạy đến bảo khố!”
Sau khi cấp tốc hạ lệnh, Kim Trấn Viễn cũng vội vàng giậm chân rời đi, phi độn về phía sau núi ở phía xa!
Trong bảo khố.
Hai người hai yêu trong mắt đều là vẻ sung sướng bội thu!
Linh bảo tài phú mênh mông vô bờ, là thu hoạch cuộc đời bọn họ chưa bao giờ thấy được, con cóc nuốt chửng đủ loại linh thảo đan dược, chưa từng có dấu hiệu ngừng lại, người thanh niên áo đen lấy ra mười mấy cái nhẫn đựng vậy, tràn đầy vàng bạc tài bảo!
Hình như con ốc sên có chút bình tĩnh hơn, chỉ chậm rãi ăn đủ loại bảo tài trân quý.
So sánh ra.
Dịch Phong thể hiện ra thanh tỉnh hơn rất nhiều, ngoại trừ thu thập một chút linh bảo tài phú, hắn đưa ánh mắt để ý đến mấy hộp gấp được đặt kết giới ở bên trên mấy cái rương nhỏ, mở ra đúng là phát hiện đủ loại công pháp, nhìn kỹ thêm một chút, thì chọn lựa mấy cao phẩm cấp cao thấp đưa vào trong nhẫn đựng vật.
Chưa đến mấy giây, Dịch Phong đã hoàn thành kết thúc công việc.
Hắn biết rõ, chuyến này nhìn có vẻ như thu hoạch cực lớn, nhưng độ nguy hiểm cũng rất cao!
Vào thời khắc mấu chốt này, quá tham luyến tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.
Tục ngữ có câu: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Không biết có bao nhiêu người đã chết trong sự tham lam, bây giờ đi sâu vào trong bảo khố Thiên Nguyên Tông, nhất định cần phải giành giật từng giây, sau khi có được đủ tài phú, cũng phải có chừng mực rút lui mới đúng, tuyệt đối không thể quá tham lam tài vật trước mắt.
Nếu không một khi sự việc bại lộ, trên dưới Thiên Nguyên Tông vây công đến, thì không còn có đường lui nữa!
Trong lòng Dịch Phong biết tình hình nguy hiểm, nên sau khi thu thập xong bảo vật, hắn lập tức tìm người thanh niên áo đen, gọi hắn rời đi!
“Huynh đệ!”
“Gần được rồi, nhanh chóng rời đi!”
Người thanh niên áo đen đang lúc cười to vàng bạc lấy được chất chồng như núi, đã sắp đổ đầu mười cái nhẫn đựng vật lấy được ở trong tay hộ pháp Thiên Nguyên Tông, còn hai cái nhẫn, đang đợi lấp đầu hai tòa núi vàng trước mắt.
Trước mắt chính là thời khắc mấu chốt, đột nhiên rút lui, đương nhiên có chút không cam lòng!
“Huynh đệ! Ngươi chờ ta một chút! Đợi thêm một chút nữa là xong rồi!”
Nhìn bộ dáng kia đã có chút khó mà tự kìm chế, Dịch Phong cũng không quan tâm nói nhiều thêm, chỉ vội vàng đi lên kéo đối phương lại.
“Đi thôi!”
“Huynh đệ, còn không đi nữa chỉ sợ không kịp nữa rồi!”
“Nếu có lần sau, lần sau chúng ta lại đến bảo khố, nhất định để ngươi lấy thêm mấy núi vàng!”
Lần sau?
Nghe thấy lời này, trong lòng người thanh niên áo đen quặn đau.
Nhưng nhìn vẻ mặt vội vàng của Dịch Phong, người thanh niên áo đen cũng biết huynh đệ tuyệt đối sẽ không hại mình, hắn hiểu rất rõ bây giờ nhiều thêm một giây, thì nguy hiểm sẽ nhiều lên một phần!
Bất đắc dĩ, người thanh niên áo đen chỉ có thể cắn răng, hùng hùng hổ hồ quay đầu!
“A a a, núi vàng của lão tử!”
“Đợi lần sau đến, bản đại gia nhất định sẽ dọn hết tất cả chỗ này đi!”
Hai huynh đệ vô cùng không cam lòng lôi kéo nhau chạy trốn, trước mắt đã sắp đi ra khỏi bảo khố, lúc này mới phát hiện, con cóc vẫn còn đang ở bên trong cắn nuốt đan dược linh thảo, không biết đã ăn bao nhiêu cân, bụng đã trướng lên, nhưng miệng còn chưa có ý dừng, cái miệng to tràn ngập không ngừng nuốt vào!
Mẹ nó, đây mới thật là tham!
Hai người nhìn đến mí mắt giật giật, xuất phát từ nghĩa khí lôi kéo con cóc rời đi!
“Đi mau! Đi mau!”
Ai biết được con hàng này thật sự quá nặng, thân hình to lớn không nhúc nhích tý nào, còn cả mặt thần tình vui vẻ, không hề hay biết đã qua rất lâu, còn tiếp tục ở lại nữa sẽ xảy ra chuyện!
Đúng thật là tâm lớn, ăn đến không muốn mạng luôn!
Người thanh niên áo đen nhìn đến gấp gáp, lập tức nhảy lên đánh ra một quyền!
“Oành!”
Con cóc lớn lập tức bị đánh ngã xuống dưới đất, cuối cùng cũng ngưng ăn, trên đầu mọc ra một cái u lớn, lúc này mới giật mình tỉnh lại, cả mặt kinh nộ quay đầu nhìn hai người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận