Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 157: Hai người may mắn duy nhất

“Khụ khụ khụ!”
Thuốc vừa uống chưa được bao lâu, Chung Thanh vẫn luôn hôn mê không tỉnh lập tức phát ra tiếng ho dữ dội, rõ ràng là đã tỉnh lại rồi.
Thanh Sơn lão tổ và Lạc Lan Tuyết đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt kính phục.
Thuốc này, thật thần kỳ!
Không hổ danh là tiên sinh.
Không nhịn được, hắn đặt tay lên xem kinh mạch của Chung Thanh.
Nhưng cái lúc hắn đặt tay lên lập tức khiến hắn trợn to hai mắt, hai tròng mắt đều hiện lên vẻ kinh sợ.
Hắn sửng sốt phát hiện, toàn thân của Chung Thanh hiện đang xảy ra sự thay đổi dữ dội, vậy mà lại tiến tới bước ngoặt không thể nào tin được, kinh mạch đang dần được tái tạo rồi từng chút một hoàn thiện.
Mà cấu tạo của kinh mạch này và cấu tạo kinh mạch trong người bọn họ không hề giống nhau, hoàn toàn là một cấu tạo kinh mạch hoàn toàn mới.
“Đây, đây đây đây, đây không phải là kinh mạch của con người...”
Thanh Sơn lão tổ miệng run sợ lắp bắp nói, đồng thời cũng điên cuồng vắt óc muốn tìm kiếm thông tin của loại kinh mạch này.
Rất lâu sau đó, mắt hắn đột nhiên lóe lên!
Cũng vào lúc mắt hắn sáng lên đó, toàn thân cũng không chịu được mà run rẩy.
Bởi vì cuối cùng trong trí nhớ của hắn, cũng nhớ được cấu tạo của loại kinh mạch này rốt cuộc thuộc về cái gì...
Đây là...
Đây là con cháu của Thần tộc viễn cổ? !
Trong lòng Lục Thanh Sơn sôi trào, đôi đồng tử nhìn chằm chằm vào Chung Thanh, miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải vì hắn si mê sách cổ, yêu thích nghiên cứu các câu chuyện lịch sử bị lãng quên, e rằng cũng không thể nhận ra được loại kinh mạnh siêu cấp này.
Tương truyền rằng lúc đại lục Tiên Giang khai thiên lập địa, vạn tộc mọc lên như rừng, bởi vì tranh giành quyền nói trên lục địa, các tộc khai triển các cuộc chiến lớn kéo dài hàng triệu năm.
Vào thời gian đó, sinh linh đồ thán.
Mà nhân tộc so với hàng vạn tộc khác, ngoài sinh sôi nhanh chóng ra thì căn bản không có một sở trường nào, thời kỳ suy thoái nhất cũng suýt nữa đã bị diệt sạch.
Chính là vào thời gian này, trong nhân loại bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người.
Bọn họ có một sức mạnh to lớn, trong người mang một cấu trúc kinh mạch hoàn toàn không giống ai, dẫn dắt tộc người phát động đánh trả, và chưa đến mười ngàn năm thời gian, họ đã làm bá chủ toàn bộ đại lục, cũng khiến cho nhân loại trở thành người thống trị vạn tộc.
Có thể nói, không có bọn họ thì sẽ không có nhân loại của ngày hôm nay.
Người phàm vì muốn ca tụng bọn họ, đã gọi bọn họ là Thần tộc.
Nhưng có lẽ nguyên nhân là do ông trời đố kị, người của Thần tộc không hề sinh sôi phát triển lâu dài, sớm đã phai mờ theo dòng chảy của lịch sử.
Sau này, trong lịch sử năm triệu năm của đại lục cũng có phát hiện một vài con cháu của Thần tộc, không hề ngạc nhiên, bọn họ đều trở thành nhân vật làm chấn động đại lục, chỉ là, cho dù là phát hiện gần đây nhất thì cũng đã là chuyện của hai triệu năm trước rồi.
Đến hiện nay, loại kinh mạch này đã mất dấu từ lâu.
Cứ xem như thật sự có, căn bản cũng không thể bị người phát hiện, nguyên do là bởi vì đã trải qua năm triệu năm với đủ loại di truyền và thay đổi huyết mạch, cho dù có kinh mạch Thần tộc cũng hoàn toàn bị ẩn giấu khiến người khác không thể nhật biết, càng không thể bộc phát ra.
Nếu như muốn kích phát loại huyết mạch đó, chỉ có thể sử dụng một loại thuốc thần kỳ lúc người kia đang đối mặt với cái chết, mà cơ hội chỉ có một hoặc hai phần mười!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Thanh Sơn nhìn Dịch Phong rung động một cái, tràn đầy kính phục.
Chẳng trách!
Chẳng trách!
Phế vật như Chung Thanh lại có thể được tiên sinh thu nhận là đồ đệ, thì ra là con cháu Thần tộc, mà tiên sinh, chắc chắn đã nhận ra thân phận con cháu Thần tộc của Chung Thanh từ sớm.
Mà tất cả chuyện xảy ra tại thành Bình Giang, sợ rằng cũng đều nằm trong sự sắp xếp của tiên sinh.
Nếu không thì sao đám người nhỏ bé của thương hội có thể làm hại Chung Thanh bị thương được chứ ở trước mắt tiên sinh, xem xem có trùng hợp không, đánh đến trọng thương?
Tất cả mọi chuyện lúc đầu nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ lập tức sáng tỏ thông suốt.
Hóa ra tất cả những chuyện này, đều là vì tiên sinh muốn kích phát huyết mạch Thần tộc của Chung Thanh, đều là ngầm cho phép!
Sự sắp đặt này, thật đáng sợ!
Lục Thanh Sơn thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy vinh dự, không chỉ may mắn trở thành một con cờ trong kế hoạch của tiền bối, càng may mắn hơn khi chứng kiến sự thức tỉnh của con cháu Thần tộc.
Hắn không khỏi nhìn sang Dịch Phong mặt đầy vẻ kính phục nói: “Tiên sinh lợi hại!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, nằm trong dự định.”
Dịch Phong cười nói, lần này vào núi lãng phí nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể không khiến cho Chung Thanh tỉnh lại được chứ.
“Chuyện nhỏ, nằm trong dự đoán! ?”
Thanh Sơn lão tổ không khỏi chặc lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận